Lâu Nguyệt Đồng tạm dừng chân để nghe tiếp, lão quỷ kia càng nói càng hăng, cuối cùng cảm thán vài câu - -
“ Ngài cố gắng thuần phục nàng, nhưng nàng lại không phục tùng quảngiáo, gió trăng tình nồng nhân gian xuất hiện, một người lạnh lùng, mộtngười tà ác, cuối cùng hai bên đều thiệt hại. Cả lục giới đều lên án manữ kia vong ân bội nghĩa, dã tính khó thuần, lại tiếc cho Thánh tôn camtâm tình nguyện mua dây buộc mình, có thể thấy được, nếu không phải thâm tình... thì là cái gì?”
Lâu Nguyệt Đồng sững người, ngơ ngẩn.
“ Thần tiên cũng tốt, người phàm cũng được, ai so với ai tốt hơn? Trời cũng có tình... Trời cũng già đi...”
Lâu Nguyệt Đồng thu mắt, bỗng nhiên xì một tiếng: “ Hồ ngôn loạn ngữ!”
Nàng chậm rãi bước qua, nước Vong Xuyên thấm ướt vạt áo nàng. Nàng thấymột hàng người xếp dài, nữ có nam có, có người tóc trắng xóa, có cả trẻem, hoặc là mong đợi, hoặc là sợ hãi, hoặc là mệt nhọc, hoặc là thoảimái... Nhân sinh trăm sắc thái, tất cả đều xuất hiện.
Phía trước nàng là một tòa kiều, nhìn không ra điểm khác biệt với những tòa kiều ở nơi khác.
Bên cạnh tòa kiều có một cái ô che nắng, dưới ô là một lão bà một thânhồng y, trong tay còn cầm một chén canh, ngẩng đầu nhìn nàng: “ Kháchquý hiếm gặp a!”
“ Ngươi... nhận ra ta?” Lâu Nguyệt Đồng chẳng biết từ lúc nào đã hiện thân, chỉ chỉ chính mình, kinh ngạc hỏi.
Mạnh Bà ha ha cười vài tiếng: “ Lão bà tử lĩnh việc ở đây đã lâu, còndạng nhân vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thuan-duong-nghiet-do/12717/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.