Chương trước
Chương sau
Lâu Nguyệt Đồng nghe Thương Nhai nói xong liền lơ đễnh cười một tiếng, lạnh lùng nói: “ Ta cũng chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi, ngươi nghĩ gì?”
Tiểu ma nữ đúng là tiểu ma nữ, cách phản bác lại câu nói kia khiến Thương Nhai không dám nói thêm.
“ Vậy tại sao Ma quân…”
“ Ngươi không nên hỏi chuyện của ta, hơn nữa ta không thích bị theo dõi, nếu như có lần sau, ta mặc kệ ngươi là môn chủ cái gì, nhất định sẽ giết không tha.” Lâu Nguyệt Đồng nói, “ Ta sẽ tự đi Cửu U Môn nhưng không phải bây giờ, ngươi quay vềnói với Lâu Dịch Dương…”
nói còn chưa xong, hai người đồng thời thay đổi sắc mặt, cực nhanh vụt sang nơi khác, chỉ nghe thấy một tiếng nổ khổng lồ, nơi họ vừa đứng đã hoàn toàn biến dạng.
Mấy đạo thân ảnh trong nháy mắt vây quanh họ, nhìn quần áo có thể biết đây là đệ tử chính phái, cũng không phải chỉ mộtmôn phái.
“ Cách một cái cổng thành cũng có thể ngửi thấy hơi thở của ma tu, lão phu biết ngay bên này có vấn đề!” Trong đám người kia có một lão nhân đang cầm hồ lô rượu, ngụm khí lão phun ra biến thành quyền lửa bốc lên dưới chân Lâu Nguyệt Đồng và Thương Nhai, hắn vung tay, một hạt giống trên y phục nhanh chóng biến thành dây leo khổng lồ, xuyên qua quyền lửa trói hai người lại.
Lâu Nguyệt Đồng càng giãy giụa, dây leo trói càng chặt, tránh không thoát!
“ Ma quân…” Thương Nhai cúi đầu kêu một tiếng, hắn đã đặc biệt dùng hóa thân đến đây cốt để tránh chính đạo vây công,không ngờ vẫn bị phát hiện.
Lâu Nguyệt Đồng thoáng nhìn hắn, ý bảo hắn tạm thời yên tâm, chớ nóng vội.
“ Lão nhân, tại sao ngươi bắt bọn ta?”
“ Các ngươi không phải là ma tu sao?" Lão nhấp một ngụm rượu, chỉ chỉ vào đám người bên cạnh, “ Lão phu bắt các ngươi lấy tiền thưởng.”
Thiên hạ rộng lớn quả nhiên không thiếu thứ gì lạ, Lâu Nguyệt Đồng nghe được lí do này liền cười cười.
Lão nhân cẩn thận quan sát Thương Nhai, lắc đầu nói: “ Người bên cạnh ngươi vừa nhìn đã biết là một nha đầu giết ngườikhông ít, ngược lại hơi thở của ngươi một chút cũng không lộ ra ngoài, lão phu không phân biệt được ngươi có phải ma tu hay không, nếu bắt sai người, ta sẽ thả ngươi!”
“ Làm bạn với ma đầu có thể là người tốt sao?” Bên cạnh có người khinh thường nói, “ Nhìn nàng ta bộ dáng xinh đẹp ngây thơ thế kia, nói không chừng lại là một nữ ma đầu vừa già vừa xấu.”
Tu chân giới có nhiều tu sĩ vì muốn trú nhan mà không từ thủ đoạn nào, bề ngoài của Lâu Nguyệt Đồng có hơi khác lạ, suy đoán của người này cũng là có chứng cớ.
Nhưng những lời này lại động chạm vào vết thương của nàng.
Tiểu ma nữ giương mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt: “ Cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi lại biến mình thành rễ hành.”
Những tu sĩ chính đạo nàng đã từng gặp cho đến nay đều không tệ, vốn nàng cũng không muốn gây thêm chuyện nhưng cái tên cầm chổi lông gà kia lại dám chọc vào nàng, làm tính xấu của nàng bùng nổ!
Nàng vung tay, khói đen tản ra đánh tan hỏa thế, dây leo nứt toác không một tiếng động, chờ đến khi mọi người kịp phản ứng, nàng đã cầm xích đen trong tay đâm thẳng vào tim kẻ kia, ngay lập tức, ngực hắn xuất hiện một cái lỗ to đùng như cái động.
Lão nhân đang uống rượu sắc mặt đại biến, xông đến ngăn cản nàng.
Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh, xích đen vung lên, trong nháy mắt xuyên qua mấy tu sĩ, định quay đầu nghênh đón công kích của lão nhân lại đột nhiên cảm giác pháp lực của mình hơi yếu đi – là thương thế vẫn chưa hồi phục sau khi nàng dùng Tam Tài Châu!
Lão nhân kia đương nhiên cũng phát hiện, nhân cơ hội đó liền ra tay. Lão ngưng ra một đạo phù chú, bắn về phía ấn đường của nàng. Lâu Nguyệt Đồng mặc kệ việc pháp lực ngưng trệ, tay không bắt lấy đạo phù rồi nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng động như tiếng lửa đốt vào da thịt, nàng cúi đầu nhìn, lòng bàn tay đã có thêm một vệt cháy do bị bùa chú đốt mà thành.
"Xú lão đầu!"
Lão nhân kia nhìn xung quanh thấy không ai còn thở, vừa ân hận vừa phẫn nộ: “ Quả nhiên là ma nữ lòng dạ độc ác! Lão phukhông nên mềm lòng giữ lại mạng cho ngươi!”
Thực lực lão nhân này không đơn giản, có thể sánh bằng chưởng môn của Cửu Nguyên Sơn kia! Lâu Nguyệt Đồng không còn lòng dạ nào muốn dây dưa với lão, định rời đi nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút pháp lực!
Nàng mở to mắt, thấy Thương Nhai vọt đến trước mặt giúp nàng ngăn cản một kích, hóa thân nhìn nàng một cái, nói khôngra tiếng - - Cửu U Ma Môn xin đợi Ma quân đại giá.
Đúng lúc này, một người bỗng hiện ra trong ngân quang sáng chói tựa như ánh trăng xanh rực rỡ, trong sáng như gương.
“ Sao?” Lão nhân kia liên tiếp lui về phía sau, kinh ngạc nhìn sang, "Ngươi là..."
Đạo phục trắng như tuyết, thần kiếm Tru Tà lấp lánh trong ánh mặt trời.
“ Cửu Nguyên Sơn, Thanh Gia.”
một bàn tay kéo vai Lâu Nguyệt Đồng về phía sau. Bạch y nữ tử mang mặt nạ đưa mắt nhìn những đệ tử chính phái nằm chết xung quanh, hơi thở tựa hồ lạnh đi vài phần.
“ Ngươi? Ngươi từ đâu xuất hiện?” Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, cảm thấy kỳ quái khi có thể gặp Thanh Gia ở nơi này, “ Nhìn ta kiểu đó làm gì?”
Thanh Gia hỏi: " Là ngươi giết?"
Lâu Nguyệt Đồng cũng không cãi cọ: " Đúng vậy, thì sao?"
Thấy nàng dường như chẳng có chút áy náy nào, Thanh Gia đột nhiên giơ tay điểm một cái, tiểu ma nữ không kịp chuẩn bị, trừng mắt ngã xuống, được Thanh Gia ôm vào lòng.
Lão nhân kia ngược lại không cử động, đầy hứng thú đứng một bên nhìn: “ Hóa ra là Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn, thất kính thất kính! Ngươi đến đây là muốn bảo vệ tiểu ma nữ này sao?”
“ không.” Thanh Gia thản nhiên nói, “ Ta sẽ chọn ngày đến Thiên Linh Tông.”
Mấy đệ tử vừa chết là người của Thiên Linh Tông, Thanh Gia nói những lời này, nghĩa là những người tiểu ma đầu giết đều tính lên đầu nàng.
Lão nhân càng thêm cảm thấy kỳ quái: “ Tin đồn nói, Tru Tà kiếm sẽ xuất bất luận chính tà, chỉ phân thiện ác, ngươi cảm thấy nàng ta là thiện?”
“ Thiện ác không phụ thuộc vào Tru Tà Kiếm, mà phụ thuộc vào suy nghĩ của ta.”
Lão nhân sắc mặt có chút cổ quái nhìn nàng chằm chằm.
Thanh Gia không tránh không né, lẳng lặng mặc hắn quan sát, gió mát trăng thanh, yên tĩnh như nước.
Hồi lâu, lão nhân khoát tay áo, lại đưa hồ lô rượu lên miệng: “ Mà thôi mà thôi, lão phu cũng không muốn động thủ với ngươi, đã là trời tính cả, ngươi mang nàng đi đi, lão phu vẫn tin tưởng vào danh tiếng Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn. Chỉ là ma nữ này không hề thiện tâm, có hai ắt sẽ có ba, ngươi đối tốt với loại người này, sớm muộn cũng sẽlàm liên lụy đến danh tiếng của ngươi.”
Thanh Gia cũng không giải thích nhiều, gật đầu thăm hỏi, mang tiểu ma nữ rời đi.
“ Thanh Gia của Cửu Nguyên Sơn…” Lão nhân chậc chậc buông tiếng thở dài, cầm hồ lô rượu say khướt chạy đi, “ khôngquan tâm, lão phu muốn đi tìm đồ đệ…”
Lâu Nguyệt Đồng vừa tỉnh lại đã nhìn thấy thanh kiếm Tru Tà, nó được đặt ở một bên, lành lạnh, nghiêm túc mà hoa mỹ giống như chủ nhân của nó, yên tĩnh lãnh đạm, đạo phục hay mặt nạ đều không che hết được phong thái tuyệt thế vô tận.
Lần nào cũng làm tiểu ma nữ nhớ đến một người khác.
Vì thế, tiểu ma nữ đang nổi giận tạm thời đè xuống sự ngột ngạt kia, nhẹ nhàng đứng dậy đi đến cạnh Thanh Gia, khom lưng, đưa tay muốn giật mặt nạ của nàng xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.