Chương trước
Chương sau
Trước ánh mắt âm trầm đến đáng sợ của Baron cùng sự giận dữ như muốn giết người của Lealia, Liliana không chỉ không sợ mà sự đắc ý còn tăng thêm, trong lòng vô cùng hả hê, lại càng mạnh miệng, dám lấy cả Thú Thần ra nói.

Ở bên cạnh tế ti của bộ lạc lâu, cậu ta tưởng mình sắp thành thần luôn rồi.

"Ngươi cho rằng ngươi là ai! Có thể đại diện cho Thú Thần sao? Ha hả! Đúng là nực cười chết mất"

Người đầu tiên trực tiếp cười vào mặt Liliana là Lealia. Cậu còn rất khoa trương, thật sự chóng eo cười không còn hình tượng, mặc cho sắc mặt Liliana đen như đáy nồi. (2)

Sau đó là Lia đã theo cả bọn cả ngày hôm qua, vốn đang đứng cách đó không xa cũng chen vào: "Đúng! Ngươi là ai chứ!?" (2)

Có điều mặc dù sau khi hai bộ lạc hợp lại, có rất nhiều người thuộc bộ lạc Gấu Nâu trước đây không biết Liliana nhưng người của Hổ Đại lại biết. Theo tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên trong đám người, có thú nhân phổ cập cho người bên cạnh mình biết Liliana là ai.

Cơ mà Lia vốn cũng thuộc hàng đanh đá chẳng vừa ai. Chính cậu ngày đầu theo người của bộ lạc mình đến đây đã gặp qua Liliana đương nhiên biết rồi, nhưng cậu vẫn uốn cong lưỡi một cách mỉa mai trước vẻ mặt đắc ý khi nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người về mình: "À, ta biết. Ngươi từng ở bên cạnh tế ti của bộ lạc mình, so với người khác càng gần Thú Thần hơn, tựa như cái gì... Người đại diện của Thú Thần chứ gì?"

"Cơ mà ngươi vẫn không phải tế ti nha"

" Nếu đã không phải tế ti..."

Giọng điệu cậu chàng càng thêm đanh thép, cắt ngang ý đồ muốn há miệng nói càng của Liliana: " Thì ngươi cũng chỉ như chúng ta thôi, đều là con dân của Thú Thần"

"Bạch Ly có thể sống đến bây giờ, an ổn trên mảnh đất này chứng tỏ Thú Thần tán thành sự tồn tại của cậu ấy. Ngươi có quyền gì đứng ở đây chỉ tay năm ngón hả!" (2)

Lời lẽ của Lia quá đanh thép khiến Liliana cứng cả họng, cũng chặn đứng những lời bàn tán nghi ngờ của người xung quanh.

Thú nhân vốn dĩ có nội tâm đơn thuần, không có nhiều mưu mô chước quỷ. Vốn dĩ trước đó họ đã cảm thấy cách nói của Liliana có chút đột ngột, lại càng khó hiểu, bây giờ bọn họ đã bình tĩnh lại, lời bàn tán cũng thay đổi phong cách.

"Đại lục thú nhân rộng lớn như vậy, miễn là hình thú có thể biến thành người thì đều là thú nhân, là con dân của Thế Thú. Cái gì là dị vật, dị loại gì đó, nghe không hiểu nha

"Đúng rồi đó. Á thú nhân này làm sao vậy? Trước đây cũng luôn mở miệng nói mấy cái kỳ lạ lắm"

" Ta thấy thú nhân đó rồi, nó nhỏ như vậy, sinh tồn còn chẳng được nữa. Không phải càng nên quan tâm hơn sao?"

Đúng là thú nhân như Bạch Ly họ chưa thấy bao giờ thật, nhưng không đến mức không thể chấp nhận. Một số á thú nhân còn phát ra tình mẫu tử sâu đậm.



Liliana nghe mà gấp đến đỏ mắt, lại càng khiến lòng cậu ta không cam tâm.

Trước đây cậu ta có tiếng nói cỡ nào chứ!

"Đó là các ngươi nông cạn!"

Cậu ta gấp đến độ nói không lựa lời... À không, có lẽ cảm giác ưu việt đã khiến cho cậu ta cho rằng bản thân mình hơn người, người khác chẳng bằng mình. Đó có khi là lời nói thật của cậu ta cũng nên.

Cho nên Liliana càng nói càng hăng, mặc cho ánh mắt người khác nhìn mình không còn thân thiện nữa: "Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai."

"Có thể bây giờ bây giờ nó không gây hại, nhưng ai chắc sau này có thể hay không!?"

"Ta đã ở bên cạnh tế ti từ khi còn nhỏ, chịu ánh sáng của Thú Thần ảnh hưởng, ta chính là thấy nó vô cùng nguy hiểm, các người lại không tin ta!?"

" Nếu còn không đuổi nó đi, nó.."

"Liliana! Con đang làm gì vậy hả?"

Liliana vừa nói đến đây thì một á thú nhân lớn tuổi đã chạy ra, lôi kéo cậu ta, đem lời cậu ta còn chưa nói ra cắt ngang. Đó là phụ mẫu của Liliana.

A phụ của Liliana sắc mặt rất đen, cũng lớn tiếng nói: "Liliana, còn không mau thành tâm hối lỗi với Thú Thần trên cao. Con nghĩ con đang làm cái gì vậy hả?"

"Đây là chuyện con có thể tùy tiện nói sao?"

Liliana làm sao chuyện nổi chuyện này, cậu ta cảm thấy mình chẳng có làm gì sai, liền lớn tiếng quát lại: "A phụ! A mẫu! Sao hai người lại cản con? Con không có nói sai! Con...

"Liliana, ngươi thật sự tự tin về những gì mình nói ư?"

Bỗng nhiên một âm thanh trầm đục nhưng uy nghiêm vang lên, cắt ngang lời nói của Liliana.

Một đám người nhìn lại, sau đó nhìn thấy tế ti Dai và hai vị tộc trưởng tiền nhiệm đi tới. Lời kia là do tế ti Dai nói.



Trên mặt ông lúc này vẫn là sự bình tĩnh, hiền từ chứ không có chút giận dữ nào vì sự gây rối của Liliana. Mặc dù khó nói Liliana có cảm thấy vậy không, khi mà bởi vì chuyện trước đó, cậu ta đã muốn sinh ra bất mãn đối với ông.

Dù vậy đứng trước bao nhiêu người, Liliana tự biết bản thân không thể ngỗ nghịch quá mức, liền tám lại. Cậu ta đè nén sự hằn hộc trong lòng, vẫn chưa từng cảm thấy mình sai mà ưỡn cằm tự tin nói: " Ta đương nhiên tin!"

" Ta chịu ánh sáng thánh khiết của Thú Thần, đương nhiên sẽ không để đại lục thú nhân của ngài xảy ra chuyện!"

Nhưng cậu ta nghĩa chính liêm từ bao nhiêu, ánh mắt hơi vẫn đục nhưng lại thâm thúy của tế ti Dai vẫn thanh minh bấy nhiêu. Nếu không tính một tia bất đắc dĩ cùng thương tiếc vì Liliana không chịu tỉnh ngộ. So với ông, cái nhìn của Baron dành cho cậu ta không có một chút sự sống nào, khiến người rét run.

Cái nhìn của hai người họ khiến Liliana cảm thấy khó chịu vô cùng, muốn há miệng nói gì nhưng lại bị a mẫu của mình kéo lại: "Liliana, con đừng làm loạn nữa"

"Đó là tế ti Dai. Ông ấy đương nhiên biết rõ hơn con!"

Một lời này ấy vậy mà lại có lực trùng kích hơn bất cứ lời nào Liliana nghe được nãy giờ, thật sự khiến cậu ta giật mình tỉnh hồn ra. Ánh mắt cậu ta không khỏi bàng hoàng thấy rõ.

Mặc dù cũng chỉ một chút.

Cái sự ưu việt của một á thú nhân, lại thêm cậu ta tự nhận thân phận của

mình hơn người khiến cậu ta càng thêm tự cao tự đại, không muốn nhận mình không đúng.

'Con cũng có tự tin của con."

Cậu ta cố chấp nói.

Đám người xung quanh không khỏi câm nín nhìn Liliana.

Ban đầu còn rất tức giận, đến hiện tại Lealia lại không còn chút cảm xúc gì nữa. Hay chẳng thà nói cậu chẳng muốn lãng phí miệng lưỡi với thứ người như Liliana.Rốt cuộc ai đã cho cậu ta nhiều ưu việt như vậy? Tế ti của bộ lạc Hổ Đại trước đây sao? Vậy bộ lạc Hổ Đại lụi tàn cũng là có nguyên nhân cả đấy.

Không ai biết trong lòng Lealia nghĩ gì, họ chỉ nghe tế ti Dai bình tĩnh nói: " Nếu ngươi đã ở bên cạnh tế ti của tộc Hổ Đại lâu như vậy, chắc ngươi cũng biết Thú Thần coi trọng cái gì nhất, đại lục thú nhân tôn sùng cái gì nhất đúng chứ?"

Lời này không chỉ Liliana giật mình mà đám người xung quanh cũng vậy.

Họ không khỏi cúi đầu tự ngẫm, đại lục thú nhân tôn sùng cái gì? Thú Thần coi trọng cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.