Chương trước
Chương sau
"Nhựa thông thì không nói, chỉ có lúc xây nhà mới cần nhưng bột hoa thông là nhu cầu thiết yếu của bộ lạc, thú nhân bộ lạc Hổ Đại bọn tôi đều thích dùng để nướng thịt."

Bạch Ly gật gù, vừa xiên cá nướng bỏ vào miệng vừa tỏ vẻ: "Chúng tôi cũng thích bột hoa thông nữa. Chỉ là bọn tôi chỉ có thể tranh thủ những lúc có lễ tuyển chọn tộc trưởng để đổi lấy."

Mỗi lần có lễ tuyển chọn tộc trưởng thì sẽ có hội chợ của rất nhiều bộ lạc xa gần tới tham gia, đó là thời điểm các bộ lạc trao đổi nhu cầu với nhau.

Mà lễ tuyển chọn tộc trưởng lại năm năm mới diễn ra một lần cho dù là ở bộ lạc nào, cho nên bột hoa thông dự trữ trong bộ lạc đã hết từ lâu. Tính tuổi đời của Bạch Ly thì đây là lần đầu tiên cậu được tham gia lễ tuyển chọn tộc trưởng. Lúc cậu bắt đầu sống một mình tế ti Dai có cho cậu một ít, chỉ là cũng chẳng đủ sài dù có tiết kiệm cỡ nào.

Đành chịu, ai biểu bộ lạc của họ vừa nhỏ vừa mới, mà tuyến đường giao lưu của Mèo Đại lại không có đi qua chỗ của họ. Mặc dù họ gần Hổ Đại nhưng giao lưu của Mèo Đại và Hổ Đại đã có hàng trăm năm, không phải họ có thể so sánh.

"Đợi vài ngày nữa sẽ có."

Baron không tiếng động an ủi.

Đúng vậy, vài ngày nữa lúc lễ tuyển chọn tộc trưởng diễn ra sẽ có hội chợ. Cho dù không đổi được của Mèo Đại thì họ vẫn có thể đổi lại của người khác.

Theo ba ngàn năm trôi qua, có rất nhiều thứ đã thay đổi. Thế Thú không còn tình trạng lạc hậu bế tắc đến mức khó lòng thông thương nữa.

Xong hắn vẫn không quên tranh thủ: "Từ mai em có thể đến đây ăn với anh."

"..."

Bạch Ly có chút không biết nói làm sao nữa. Bọn họ thân lắm à?

"Thú nhân chúng ta không phải coi trọng tình làng nghĩa xóm à?"

"..."



Không cãi nổi.

Đổi lại là trước đây nghe đâu người của cả bộ lạc sẽ hợp chung cùng ăn với nhau ở một nơi rộng rãi giữa bộ lạc để thúc tiến việc giao lưu hòa hợp.

Mặc dù cho đến tận bây giờ thú nhân vẫn coi trong quyền lãnh thổ, nhưng nó chỉ giới hạn ở một phạm vi nhỏ thôi, không đến mức bài xích không cho người ta đến nhà. Lời mời của Baron không có gì là không đúng cả.

Theo lý mà nói Bạch Ly không có khả năng từ chối.

Đặc biệt là khi mặt ai kia dày như vậy.

Bạch Ly không có trả lời hắn mãi đến tận khi ăn xong tiệc cá nướng mà hàng xóm mới chiêu đãi. Cậu cảm thấy mình cần thời gian để tiêu hóa những gì vừa xảy ra.

"Cảm ơn, ta về đây."

Cậu vừa nói vừa máy móc đứng dậy đi thẳng về nhà.

Baron nhìn nồi chén mà cậu mang đến bị chủ nhân nó bỏ quên không mang về, không tiếng động cười, cũng không đi nhắc nhở mà nhìn theo bóng dáng của cậu cho đến khi người không thấy nữa. Trong lòng có hơi tiếc nuối không tên.

"Mai gặp lại..."

Đương lúc hắn thì thầm lời này, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng cửa nhà bên đóng lại rồi mở ra.

Như một phản xạ có điều kiện, hắn quay đầu.

Sau đó hắn nhìn thấy thú nhân toàn thân trắng tinh từ trong nhà đi ra, máy móc như được lập trình sẵn đi tới lu nước ngoài sân, múc một chậu nước rồi mang vào nhà.

Hắn nhướng mày.

Giờ này múc nước làm gì?



Bàn chân hắn khẽ rục rịch, nghĩ muốn đi rình trộm thú nhân nhỏ xinh kia nhưng lại sợ để lại giấu vết khiến hàng xóm khó khăn lắm mình mới giao lưu được một chút nhận ra, rồi có cái nhìn không hay về mình mà tiếc hận rụt về.

Sáng sớm, trời còn tù mù Baron đã tỉnh dậy, núp ở một nơi có thể dễ dàng quan sát nhà kế bên rồi bất động tại đó không buồn nhúc nhích. Đúng là một tên biến thái còn nhiều kiên nhẫn.

Rất nhanh thôi hắn đã thấy thú nhân bé xinh từ trong nhà đi ra khi không gian hoàn toàn sáng hẳn. Đôi mắt hổ sáng như đuốc.

Bất giác hắn nhướng mày nhìn thú nhân dáng vẻ mới tỉnh ngủ, mái tóc trắng ngắn đến vai còn chưa kịp chải chuốt gọn gàng bưng chậu nước tối qua tưới vào một bụi cây dây leo ở góc sân. Bên trên thân dây leo lúc này chỉ có lá xanh nhưng Baron có thể nhận ra đó là một loại cây gia vị phổ biến ở Thế Thú bây giờ gọi là ớt. Mặc dù là vậy nhưng bởi nó khá dễ tìm, số lượng bên ngoài hoang dã lại lớn nên không có bao nhiêu thú nhân muốn trồng nó.

Đương nhiên Baron không nghĩ mục đích Bạch Ly múc chậu nước này tối qua là để sáng nay tưới cây đâu. Muốn tưới cây cũng cần chi phức tạp như vậy.

Đợi hắn nhìn thấy thú nhân trắng trẻo lại bưng mọt chậu nước bốc khói nghi ngút từ trong nhà đi ra, sau đó đổ thêm chút nước lạnh trong cái lu bên ngoài sân vào rồi dùng nước đó rửa mặt, hắn mới ngộ ra.

Thì ra là một thú nhân thích sạch sẽ.

Cũng đúng, trông em ấy sạch sẽ trắng trẻo vậy mà.

Nhận thức được điều này rồi hắn bỗng dựng lại, đưa tay lên tự ngửi mình một hắn.

"..."

Mặt hổ đơ ra ba giây.

Vụt!

Có cái bóng đen lóe qua không gian không gây nên một sự chú ý nào biến mất ở nơi bìa rừng.

Một lát sau tại con suối gần bộ lạc có một con hổ vằn bự với hai màu trắng đen xen kẽ kéo dài toàn thân lăn lộn trong dòng nước lạnh đầu xuân cũng không thấy nó nhăn mày một cái, rất cẩn thận kỳ cọ cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.