Chương trước
Chương sau
Đến lúc này mà Bạch Ly còn không nhận ra được cái gì thì chắc cậu bị thiểu năng rồi. Cậu tự nhận mình là một thú nhân nhỏ bé thông minh đấy nhé.

Trước đây là vì không thấy nên Bạch Ly mới không nhận ra cảm tình của đám thú nhân độc thân trong bộ lạc đối với cậu chứ không phải cậu bị lãnh cảm đâu.

Nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng cùng một bộ lạc, hiểu được tình huống của nhau, sớm chiều ở chung nên có cơ hội nhìn thấy nhau nhiều, vạn bất đắc dĩ không còn cách nào rồi thích cậu. Còn Baron... Người này không phải mới chuyển đến sao? Bạch Ly có cơ sở để hoài nghi hắn còn chẳng biết cậu là thú nhân, khả năng đã bị ngoại hình của cậu lừa gạt nên mới sinh ra hứng thú đối với cậu. Mặc dù chẳng biết hắn thấy cậu khi nào, cũng rất không muốn tin suy nghĩ trong lòng nhưng Bạch Ly vẫn ngờ ngợ ra được nguyên nhân đối phương dựng nhà ở đây là vì mình.

Bạch Ly vô cùng bất đắc dĩ, nhưng vẫn chính trực bày tỏ: "Có phải anh hiểu lầm gì rồi không?"

"A?"

Baron đang tham lam nhìn ngắm bạn đời mình nhìn trúng, bị câu nói này của cậu làm cho khó hiểu, không khỏi nghiêm túc lại.

Bạch Ly bất lực, nói: "Ta là thú nhân."

Cứ tưởng sau khi mình nói xong đối phương sẽ có phản ứng gì đó như giật mình hay không thể tin. Kết quả người ta chỉ nhìn cậu, giống như không hiểu vì sao cậu lại nói vậy. Vì sao chứ?

Baron bị biểu tình vừa mờ mịt khó hiểu ngây ngô của cậu chọc vào lòng, tim như bị một cái móng nhỏ cào cào, ngứa ngấy khó nhịn. Trong lòng càng thêm tò mò không biết thú hình của cậu là gì nghĩ muốn ép cậu về hình thú ngắm cho thỏa lòng nhưng hắn vẫn nhịn xuống được, thản nhiên đáp: "Ta biết."

"Chỉ có thú nhân bị mất khứu giác mới không nghe ra được."

"..."

Mặc dù hắn nói rất nghiêm túc, nhưng cậu cứ có cảm giác bị mỉa mai là sao ta. Cứ như đang nói sao cậu lại nói câu đương nhiên như vậy, điều mà ai cũng biết ấy.

Rồi cậu càng không biết phải nói gì tiếp theo nữa.



Baron lại không định cho cậu thời gian để lúng túng, hắn ngỏ lời: "Ta vừa nướng cá, em có muốn ăn cùng không?"

"Cả ngày nay ta thấy em đều ở trong nhà, nhất định là không có thịt để nướng đâu."

"..."

Còn không phải do anh à?

Nói thì nói vậy thôi chứ chưa chắc cậu đi ra ngoài sẽ có thịt ăn.

Nhưng nói đồng ý lời mời thì... Có vẻ không được tốt cho lắm đi. Họ chỉ mới...

"Sắp tới chúng ta sẽ là người một bộ lạc rồi, còn là hàng xóm nữa, xem như tiệc ra mắt đi. Em đừng từ chối mà."

"..."

Một con hổ bự như anh làm nũng bán manh, có thấy ngại hay không?

Dù vậy cuối cùng Bạch Ly vẫn là đi sang nhà hàng xóm ăn tiệc mừng đối phương về nhà mới. Trong lúc đó cậu còn không quên bưng theo nồi canh thịt khô chẳng nhiều nhặn gì của cậu, xem như có qua có lại.

Lúc cách nhau một khoảng sân nhà mờ tối chưa nhìn kỹ người ngoài sân trông như thế nào, đến khi nhìn kỹ rồi Bạch Ly không khỏi chua chua trong lòng. Cao lớn cường tráng... Đó là ước mong sẽ không bao giờ đạt được của cậu.

Thú nhân bên cạnh bị cậu dòm nãy giờ bề ngoài chấn định nướng cá, thật chất trong lòng đã sớm nhộn nhạo xuân tâm.

Bản thân Bạch Ly không biết mình bị con hổ bự kia để ý từ lúc nào, thật ra cũng không thể trách cậu lơi lỏng cảnh giác đối với xung quanh. Nếu cậu nhạy cảm một chút thì nhất định có thể dựa vào bản năng của thú nhân mà phát hiện được hai ngày nay vẫn luôn có một con hổ nấp ở một nơi bí mật trộm rình cậu.



Hoặc giả cậu cũng chỉ có cảm giác chứ không thật sự phát hiện ra. Bởi vì con hổ kia là chúa ngụy trang, năng lực săn mồi hạng nhất nhì trong chúng thú. Nếu hắn để một con hamster bé tí như cậu phát hiện thì quả thật xấu mặt đến mức không biết phải giấu vào đâu.

"Ăn cá đi này."

Baron đặt con cá lên một chiếc đĩa bằng đá, ở giữa có thêm một lớp lá cây xanh mượt khiến món cá nướng càng thêm bình dị và hấp dẫn.

Cá ở Thế Thú trải qua bao nhiêu năm vẫn to và nhiều thịt như vậy. Một con be bé cũng lớn bằng nửa cánh tay của Bạch Ly. Cá được làm sạch sẽ, đánh vẫy, bỏ hết ruột thừa, dùng dao xương xẻ vài đường trên mình cá rồi ướp bột hoa thông, lúc nướng lên cá có màu rất đẹp, còn thấm vị.

Bởi vì nhà mới xây còn đậm mùi nhựa thông nên Baron đã dựng tạm một cái bếp nướng thịt ở ngoài sân. Một đống lửa cháy bập bùng rọi sáng một góc trời, cũng mang đến hơi ấm cho họ.

"Cẩn thận nóng."

Baron nhìn thú nhân nhỏ nhắn ngồi bó gối bên cạnh mình, đôi mắt lom lom nhìn con cá nướng, trái tim mềm nhũn.

Bạch Ly gật đầu qua loa có lệ, đôi mắt vẫn không rời con cá, tay cầm dao xương vừa tầm bắt đầu lạng thịt cá thành từng miếng nhỏ dễ ăn, đưa lên thổi thổi vài cái cho có rồi vội vã cho vào miệng.

Cắn được một miếng, ngon đến mức híp cả mắt lại.

Biểu tình thỏa mãn kia thật sự là quá mức đáng yêu.

Ai đó không nhịn được nổi lên ý nghĩ muốn đè cậu xuống liếm một trận đã đời mới thôi.

"Các anh vẫn thường qua lại với bộ lạc Mèo Đại à?"

Baron đang ấp ủ tư tưởng xấu trong lòng bất thình lình bị hỏi thì không khỏi giật mình, không tiếng động ho khụ một cái, sau đó tỏ ra đứng đắn đáp: "Mặc dù bộ lạc Mèo Đại có hơi xa chỗ này nhưng bởi vì chỗ họ có nhiều đặc sản nên mọi năm chúng tôi vẫn cùng họ trao đổi nhu cầu cuộc sống."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.