Chương trước
Chương sau


Chỉ là có một chuyện...

"Chít!"

Tiểu Sầm rõ ràng đang rất ngoan ngoãn đáng yêu nằm trên vai Bạch Thụy bỗng nhiên nhảy dựng lên. Nó dùng hai chân sau đứng trên vai cậu, cả người dựng thẳng giơ hai cái móng trước lên đối với ai đó nhe nanh múa vuốt. Bộ dạng không sai vào đâu được dù nó vẫn manh như thế. Bạch Thụy theo bản năng quay đầu nhìn xem ai lại khiến cho nó giống như đang lâm đại địch như vậy. Phải biết rằng dù nó sợ Khương Sầm vẫn là trốn chứ chưa từng tỏ ra không thân thiện với ai. Nhưng chưa đợi cậu nhìn đến người thì lúc này phía sau cậu đã vang lên âm thanh: "Không ngờ cậu còn thích nuôi vật nhỏ."

Bạch Thụy vừa nghe đã biết đó là ai rồi. Cậu đưa tay lên trấn an tiểu Sầm miệng thì lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, bình thường nó không như vậy. Có lẽ là bị tôi ảnh hưởng tâm tình."

Cậu mở miệng không lưu tình như vậy khiến Sùng Minh ở bên cạnh nghẹn cười nhưng phải cố nhịn không để cho tiếng cười trong miệng mình phát ra.

Người ngu còn có thể hiểu được Bạch Thụy là đang muốn nhắc khóe thì nói chi là ai. Có điều dù nét mặt của Trác Dịch cứng lại thấy rõ nhưng hắn vẫn là cố gắng duy trì hình tượng của mình mà mặt dày xem như không nghe hiểu nói tiếp: "Không sao, rất đáng yêu."

Xì!

Sùng Minh ở trong lòng vạn phần khinh thường không sao nói hết.

Tô Miện bình thường đã cảm thấy Bạch Thụy không ưa Trác Dịch, nhưng cậu vẫn giữ thái độ đúng mực, hầu như chỉ né tránh không giao tiếp với hắn thôi. Ai biết hiện tại còn sẽ đá xéo... Chẳng lẽ trong lúc cậu ta không biết giữa hai người đã có gì với nhau? Chứ biểu hiện không kiên nhẫn đã đến bên trong lời nói của Bạch Thụy đã thể hiện rõ ràng thái độ của cậu rồi.

Rốt cuộc là Trác Dịch người này có cái gì mà Bạch Thụy không thích dữ vậy. Dù việc Trác Dịch chấp nhất với Bạch Thụy cũng khiến cậu ta khó hiểu như vậy. Hiện tại đến vật nuôi bên ngoài cũng không thích, mặc dù cậu ta cũng tin tâm tình của chủ nhân có thể ảnh hưởng vật nuôi. Có điều Trác Dịch người này cũng thật là, người ta đã ghét rồi.

Có điều, tuy Bạch Thụy nói như vậy nhưng cậu vẫn biết không phải lý do này. Có thể là có một phần nhưng không thể là tất cả. Tiểu Sầm chưa từng nhìn thấy Trác Dịch. Cậu càng không có bày tỏ thái độ không tốt với Trác Dịch trước mặt nó. Nó không đợi cho cậu thể hiện thái độ cùng nhận dạng trước mà đã bày ra trạng thái bất thường rồi. Là một chủ nhân chu đáo, Bạch Thụy đương nhiên phải quan tâm nó rồi.

Ngươi sao vậy?

Cậu dùng ánh mắt giao lưu với nó.

"Chít chít chít..."

Tiểu Sầm được hỏi tới lập tức rối rít kêu một tràng dài. Nó nói trên người tên kia giống như có một lớp sương đen trông rất tà ác bám lên. Nó vừa cảm nhận được lông tóc đã muốn dựng đứng, lập tức nhảy vào trạng thái phòng thủ luôn.

Đây là bản năng của giống loài đối với những thứ có nguy hiểm trực tiếp đối với mình thì theo phản xạ tránh xa. Bạch Thụy nghe là hiểu. Nhưng mà... Sương đen?

Bạch Thụy nghĩ như vậy nhưng vẫn tiếp tục cùng nó nói.

Ta thấy ngươi cũng rất sợ Khương Sầm, sao không thấy ngươi có biểu hiện như mới rồi?

"Chít!" Không giống!

Tiểu Sầm lắc đầu: "Chít chít chít..."

Đại Sầm hắn chỉ là tự thân mang theo hơi thở mạnh mẽ bá đạo thâm trầm khiến nó chịu không được lại sinh tâm sợ hãi và thuần phục chứ không hề có chút xấu xa nào. Không biết có lẽ là do đối phương không có ý xấu với nó hay nội tâm vốn đã không xấu, tóm lại tiểu Sầm không có chán ghét hắn như chán ghét thiên địch của mình. Nói thẳng ra Trác Dịch chính là thiên địch của nó.

Bạch Thụy khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, một chút đều giống như không để ý những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình tò mò kì quái không thôi. Không phải vì cậu mà là vì tiểu Sầm giống như đang trò chuyện với cậu. Họ khó hiểu không biết cậu có biết nó nói gì hay không. Nhưng một lúc sau họ thấy cậu vỗ vỗ thân mình nó tựa như trấn an thì không có lại nghĩ nhiều nữa. Con vật kia chắc chỉ là đang sợ hãi, không ngừng cùng chủ nhân cáo trạng thôi. Bạch Thụy dù không hiểu nó nói gì thì vẫn biết nó đang hoảng sợ mà trấn an nó.

Rốt cuộc chẳng ai biết một chủ một tớ kia đang giao lưu với nhau. Cũng không có ai đi dò hỏi.

Chỉ có Tô Miện miệng mồm lanh lợi thò lại hỏi: "Cậu có hiểu nó nói gì không?"

Bạch Thụy đang miên man trong dòng suy nghĩ nghe hỏi thì theo bản năng quay đầu qua nhìn cậu ta. Có điều cậu lại không nói lời nào. Tô Miện bị cậu nhìn đến ngại ngùng luôn, đành phải lả giả lấp liếm cho qua: "Tôi thấy nó kêu rất hăng nên hỏi tí thôi mà, ha ha..."

Thường thức con người đều biết họ không thể hiểu được lời nói của động vật, cho nên Bạch Thụy biểu hiện như vậy không hề sai. Chỉ có thể nói cậu quá biết diễn.

"Đúng rồi Bạch Thụy! Tôi thấy trailer của Minh Tinh Đại Chiến Tràng mùa bốn rồi. Không ngờ cậu lại tham gia chương trình này nha. Vốn tôi cũng được mời nhưng vì bận quá không thể tham gia được mà từ chối. Nếu tôi biết cậu có tham gia thì dù có phải ôm cặp mắt gấu trúc đi ghi hình thì tôi vẫn sẽ cố gắng."

Tô Miện không ngừng ba hoa khiến Bạch Thụy dù lạnh nhạt cũng không nhịn được nhếch lên khóe môi. Thật sự là không chịu nổi sự nhiệt tình của người này mà. Kiểu gì cậu ta vẫn sẽ kiếm chuyện để nói với mình. Nhưng Bạch Thụy lại không thấy khó chịu nên ngầm thừa nhận cho hành động lại gần của Tô Miện.

"Nghe nói mỗi tập đều có khách mời, cậu có thể đến tham gia."

Bạch Thụy nhún vai nói.

"Làm sao có thể? Khách mời đặc biệt đều là những người có danh tiếng và tên tuổi vài ba năm trở lên. Tôi chỉ là người mới thôi."

Tô Miện tự biết thân biết phận mình.

"Ý khoan đã!"

Bỗng nhiên trợ lý của Tô Miện, Mạc Hoài lên tiếng chen ngang khiến hai người không khỏi quay qua nhìn hắn.

"Cậu muốn tham gia?"

Mặc Hoài nhìn Tô Miện kỳ quái hỏi.

Tô Miện bị thái độ của hắn làm cho không hiểu, ngờ nghệch gật đầu.

"Sao cậu không nói sớm? Mấy hôm trước bên chương trình có gọi lại cho người đại diện của cậu hỏi cậu có muốn nghĩ lại, tham gia chương trình không. Ý bên chương trình là có khách mời bị đổi đi, trống ra một chỗ cần người thay vào. Tôi cứ tưởng cậu nói không tham gia, không có hứng thú... Mà lúc đó cậu cũng không biết Bạch Thụy có tham gia, có khi cậu vẫn sẽ từ chối thôi."

Mặc Hoài tự nói rồi tự kết luận luôn.

Nhưng Bạch Thụy lại nghe đến vấn đề. Cậu nghi ngờ nhìn hắn hỏi: "Anh nói là bên chương trình thiếu người?"

"Đúng vậy. Thật ra chuyện giữa chừng đổi người không có gì hiếm lạ đâu. Giới giải trí này ấy mà, giây trước thiên đàng giây sau địa ngục cũng khó mà nói."

Mặc Hoài nhún vai.

Bạch Thụy không tỏ vẻ gì mà đưa mắt nhìn Sùng Minh.

"Đúng là có người bị đổi. Kỷ Lâm."

Sùng Minh đơn giản nói. Tuy hắn không nói nhiều nhưng ánh mắt ẩn giấu ý tứ chưa có nói ra hết của hắn Bạch Thụy vẫn là tiếp thu được. Nói thật thì cậu không có cảm thấy bất ngờ đâu, chỉ là cậu vẫn có chút không ngờ cuối cùng đối phương thật sự là vì chuyện này mà phải trả giá.

"Anh nói đúng."

Bên này Tô Miện ỉu xìu nhận đồng cách nói của trợ lý mình. Dù sao cậu ta lúc đó công việc bừa bộn, phải chi biết thì còn nói được, chứ không biết cậu ta nhất định sẽ không nhận. Con đường sự nghiệp của cậu ta đang độ nở rộ, không cần dựa vào chương trình để nổi tiếng như Kỷ Lâm.

Đối với việc này Bạch Thụy tỏ vẻ bất lực chứ không thể nói gì hơn. Nhưng việc Kỷ Lâm bị đổi ra mà cậu lại không biết, nhất định là do người kia sai Sùng Minh đi làm. Tuy cậu cảm thấy không cần thiết nhưng hắn là vì cậu... Buổi tối cậu vẫn phải cùng hắn bày tỏ chút chút mới được. Tiểu hỗn sắc kim long nào đó miệng thì nói không biết tình cảm của bản thân, thật ra suy nghĩ lại rất rõ ràng. Nhưng ai biểu cuộc sống của cậu trôi qua quá suông sẽ, tính cách vô ưu vô lo đã muốn thành điểm đặc biệt. Nếu không có kích thích gì mang tính quyết định, cậu là sẽ không thấu triệt đâu.

Vốn Bạch Thụy còn nghĩ tranh thủ xem tập một của Minh Tinh Đại Chiến Tràng. Kết quả vì nữ chính Tô Mạc Đình diễn cảnh không thuận lợi, hại Bạch Thụy cũng phải diễn đi diễn lại với cô. Đến lúc nhìn lại thì đã muốn trưa rồi.

Bạch Thụy mang một thân mệt mỏi lê lết đến phòng thay đồ.

Thời điểm cậu quẹo qua một cái cánh gà, tiểu Sầm ở khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng đang đi lại đây. Đầu óc nhỏ xíu của nó loạn chuyển nhanh chóng. Lúc Bạch Thụy đi vào phòng thay đồ nó nhẹ nhàng từ trên vai cậu nhảy xuống, đồng thời hóa thành một "Bạch Thụy" khác từ phía sau cánh gà đi ra, hướng về một nơi khác đi.

Nó không đi nhanh nhưng cũng không chậm, nhanh chóng khuất sau một cái cánh gà khác. Ở khóe mắt nó nhìn thấy ai đó đuổi theo hướng nó đi thì khóe miệng không khỏi nhếch lên ranh mãnh.

Bạch Thụy ở trong phòng thay đồ lại không biết chuyện gì, đến khi tiểu Sầm trở về cậu mới để ý nãy giờ nó không có ở đây.

"Chít chít chít..."

Tiểu Sầm vừa thấy cậu đã kể công một tràng. Bạch Thụy nghe mà cũng có chút kinh ngạc nhìn nó. Sau đó cậu vẫn theo ý nó vỗ đầu khích lệ: "Làm tốt lắm."

"Chít!"

Tiểu Sầm lập tức ưỡn ngực, cái mũi muốn hểnh lên trời luôn. Bạch Thụy nhìn mà không khỏi buồn cười.

Lúc cậu đi ra khỏi phòng thay đồ thì nhìn thấy Trác Dịch hơi thở có chút gấp từ xa đi đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.