"Trước sau gì anh cũng phải hối hận vì những lời hôm nay."
Quả thật, trong lòng Tống Thiên Kim thật sự ấp ủ tâm tư này. Cho nên cô ta căm hận nhìn Sùng Minh gằn giọng nói một câu dọa nạt đầy âm trầm. Sau đó cô ta còn không quên trừng trừng nhìn Bạch Thụy nãy giờ vẫn không nói tiếng nào bên cạnh. Người kia tâm tư giống như đã trôi đi đâu đó lại như là khinh thường cô ta, phẫn hận trong lòng Tống Thiên Kim càng tăng thêm. Nhưng có vẻ cô ta sợ bị mất mặt nên giậm chân nắm chặt bàn tay đẹp dùng dằng bỏ đi rồi.
"Đúng là tự dát vàng lên mặt mình. Cũng chỉ là thứ đeo bám đàn ông không biết xấu hổ."
Sùng Minh còn không nhịn được ác miệng thêm một câu.
"Cô ta là bạn của Khương Sầm?"
Bỗng nhiên lời này cắt ngang bực bội của anh ta, khiến Sùng Minh vô thức lên tinh thần.
"Cậu cũng thấy Khương tổng chưa từng nhìn cô ta một cái..."
Sùng Minh theo bản năng không trả lời câu hỏi kia mà lại thay ai đó bày tỏ một chút. Nhưng chưa nói xong đã bị ánh mắt của Bạch Thụy chặn đứng lại. Hắn không khỏi kêu khổ trong lòng nói: "Nói là bạn không biết đúng không. Tôi nghe anh tôi nói trước đây khi Khương tổng còn học ở nước ngoài thì hắn và Phương thiếu là bạn. Cô ta lại là bạn của Phương thiếu, cho nên ba người cũng xem như có giao tiếp gần."
"Nhưng ai mà không nhìn ra được cô ta thích Khương tổng! Lúc đó cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-iii-con-duong-song-nao-tot-bang-om-dui-kim-chu-ba-ba/2654662/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.