Rốt cuộc hắn đã nghe ai nói? Nó... Đối tượng trong lời nói của họ là ai? Sao hắn cảm thấy đặc biệt quen thuộc. Mỗi lần nghe họ nhắc đến nó hắn có cảm giác đặc biệt thỏa mãn. Cái cảm giác này cứ như... Cứ như hắn đối với tiểu ngốc bức. Cho nên đối với việc phải hi sinh tinh thần cực độ để nghe lén cuộc đối thoại kia hắn chưa từng cảm thấy không đáng. Trong thâm tâm hắn nói, nếu được, hắn còn muốn nghe nữa. Giống như trăm vạn năm không được nghe ai nhắc đến "nó", hiện tại chỉ muốn nghe cho đủ. Cho dù phải hi sinh cái gì đó lớn lắm. Rốt cuộc đây là làm sao...
Khương Sầm vừa miên man suy nghĩ vừa nằm thêm một lát thì mới có thể trở được thân.
Việc đầu tiên sau khi cử động được là hắn đem tiểu ngốc bức nào đó ôm vào lòng. Hắn ôm chặt đến nổi người trong lòng phát ra một tiếng rên nhỏ yếu mềm nhũn. Sau đó dù không tỉnh lại thì cậu vẫn theo bản năng nhúc nhích tới lui trong ngực hắn, tìm kiếm nơi dễ chịu nhất mà mĩ mãn ngủ tiếp rồi. Khương Sầm nhìn mà không khỏi buồn cười.
Tiểu ngốc bức. Tiểu khờ khạo. Vô ưu vô lo đến đáng ghét. Dù tôi không biết người nhà của em có lo cho em không nhưng tôi cảm thấy cực độ lo lắng nếu không trông em kỹ càng. Tựa như hai người bên trong cuộc đối thoại mơ hồ kia đối với "nó" cũng lo lắng như vậy. Rốt cuộc em là cái sự tồn tại gì? Không thể đánh, không thể mắng, càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-iii-con-duong-song-nao-tot-bang-om-dui-kim-chu-ba-ba/2654652/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.