Chương trước
Chương sau
Thời điểm người đang làm loạn trên thân hắn chạm đến đũng quần của hắn, Khương Sầm gần như không nghĩ ngợi chút nào hung ác đem răng cắn mạnh lên đầu lưỡi mình. Đau đớn trên đầu lưỡi lập tức kích thích não bộ vì thuốc mê mà tê liệt của hắn co giật từng cơn. Hắn biết, đó là triệu chứng bình thường khi cưỡng ép tỉnh lại dưới tác dụng của thuốc mê. Nhưng đau đớn kia không phải là vô ích, từng thớ cơ trên người hắn dần dần có lại cảm giác bên trong sự đau đầu như muốn nứt ra đó. Mà mùi máu tươi trong miệng thì lại khiến cho tâm lý ác liệt trong lòng hắn bùng lên một cách dữ dội, không thể kiềm nén. Người trên thân đang đắc ý quên mình không phát hiện ra hắn khác thường gần như ngay lập tức bị hắn đạp bay đi.

Bốp!

A!

Rầm!

Tống Thiên Kim trên người chỉ có một bộ đồ ngủ thiếu vải nữa che nữa hở những bộ phận khiến cô ta kiêu ngạo không chút nào ngoại lệ đập mạnh lên bức tường phía sau. Thời điểm trượt xuống sàn cô ta gần như không kiểm soát được gập người cuộn tròn như một con tôm vừa ôm lấy ngực mình rên lên một cách đau đớn. Sắc mặt cô ta chỉ có thể dùng mấy chữ "trắng như tờ giấy" để hình dung. Đã như vậy cô ta vẫn ráng đưa mắt lên nhìn người đàn ông vốn nên hôn mê bất tỉnh mặc người xâu xé lại vừa mới cho cô ta một đạp không hề nương tình mà trong lòng trước là kinh hãi tột độ, sau lại không thể tin được cùng không cam tâm nhìn thịt đã đến miệng lại bay đi mất. Dù người đàn ông kia vẫn là một bộ yếu ớt gian nan bò dậy nhưng cô ta lại gần như đã có thể chắc chắn được rằng hành động hôm nay của mình xem như thất bại rồi...

Tiếc hận có, nhưng đối với đôi mắt ngập tràn tơ máu của người đàn ông trên giường Tống Thiên Kim chẳng thể suy nghĩ được gì lập tức dùng hết sức lực bản thân có thể dùng hô to lên: "Người đâu!?"

Người bên ngoài vốn đã bị tiếng động bên trong phòng kinh động mà ngừng lại hành vi đôi co đang diễn ra nãy giờ. Hiện tại nghe thấy cô ta gọi như vậy thì không khỏi giật mình. Nhưng chưa đợi cho bọn họ phản ứng Sùng Chinh bị cản lại nãy giờ đã xông qua đám người đem cửa phòng đá văng ra.

Rầm!

Cửa phòng bật tung dội thẳng vào tường rồi nảy ngược trở lại, đủ thấy cú đá kia của Sùng Chinh mạnh mẽ cỡ nào. Nhưng hình tượng của người đàn ông trên giường lại dọa cho hắn tái mặt.

"Khương tổng! Anh không sao chứ!?"

Thì ra máu do hắn cắn lưỡi bởi vì hành động ngồi dậy lại nghiến răng nghiến lợi còn không được cầm giữ của hắn mà chảy ra ngoài. Sùng Chinh trước là đỡ lấy hắn, sau đó rút khăn tay từ trong túi áo ra giúp hắn lau miệng.

Ở bên kia người của Khương lão gia tử đã đỡ lấy Tống Thiên Kim từ trên mặt đất đứng lên. Sau đó dưới sự hoảng sợ thúc giục của cô ta mà vội vàng kéo nhau rời khỏi phòng.

Khương Sầm từ lúc ấy ánh mắt chưa từng rời khỏi Tống Thiên Kim, biểu tình cứ như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn đừng nói cô ta mà đám vệ sĩ xung quanh còn sợ hãi nữa là. Đến khi họ hoàn toàn khuất mất sau cánh cửa người đàn ông ấy mới như nỏ mạnh hết đà ngã xuống, dọa cho Sùng Chinh sợ hết hồn. Vốn Sùng Chinh tính đặt Khương Sầm nằm xuống nhưng mấy chữ như nghiền ra từ trong kẽ răng của ai đó đã đánh nát ý nghĩ đó của hắn.

"Ra chỗ khác."

Người đàn ông răng môi đều là máu, thần sắc tối tăm nhưng vẫn cố gắng bày tỏ sự ghê tởm đối với chiếc giường hắn vừa nằm.

Sùng Chinh lập tức cùng một người vệ sĩ họ mang tới đỡ lấy Khương Sầm đến ghế sofa ở trong phòng.

Sự tình là như vậy nhưng hiện tại ngẫm lại tình huống lúc đó đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch. Hắn có ngờ đâu Khương lão gia tử lại có thể như thế liều mạng. Liều lĩnh bất chấp cả khả năng Khương Sầm sẽ nổi điên mà làm ra chuyện này. Đã vậy còn phái người chặn lại hắn.

Sùng Chinh thời điểm đó vốn không hề có ý định cố kỵ gì lão ta. Nhưng chính là người hắn mang đến không nhiều bằng đối phương mới dẫn đến sự giằng co đi vào ngõ cụt. Ngẫm lại nếu Khương Sầm không tự cứu mình, đem Tống Thiên Kim dọa cho mất mật phải từ bỏ hành động... Tuy hắn không biết cho dù lúc đó cô ta có cố chấp đem Khương Sầm rõ ràng yếu đến mức không thể chống đỡ được thân thể ra làm tiếp thì có ăn thịt được người hay không, nhưng chỉ nghĩ đến ánh mắt của Khương Sầm thời điểm ấy cứ như hận không thể đem người nghiền chết... Hắn cảm thấy Tống Thiên Kim xem như đủ thông minh. Có điều...

Sùng Chinh nhìn người đang ngồi ở kia, sương lạnh quanh thân đều đã muốn đóng băng cả căn phòng mà không khỏi cảm thấy sắp có người muốn xui xẻo rồi.

Rốt cuộc Khương lão gia tử cũng chỉ có thể làm được đến thế mà thôi. Nhưng ông ấy không biết một khi chuyện xảy ra, dù thành hay không đều sẽ chọc điên người đàn ông này. Ông ấy đã chuẩn bị tinh thần để chịu sự đáp trả của hắn hay chưa? Còn có người đàn bà kia...

"Cô ta đâu?"

Sùng Chinh đang miên man nghe thấy âm thanh như từ địa ngục âm ti vọng đến mà không khỏi đánh cái rùng mình.

"Khương tổng, cô ta được người của Khương lão gia tử đưa đi ngay sau đó."

Hắn không hiểu lắm sao giờ này Khương Sầm còn có thể hỏi cô ta. Hắn cũng có nghĩ Khương Sầm muốn lăng trì cô ta... Dù sao lúc đó hắn có cảm giác Khương Sầm thật sự rất muốn giết Tống Thiên Kim. Nhưng cho dù khi ấy họ muốn giữ Tống Thiên Kim lại cũng không được. Người Khương lão gia tử an bài bên cạnh cô ta đông hơn nhiều. Khương Sầm lại đang như vậy...

"Tìm cho ra cô ta."

Dù vậy thời điểm mệnh lệnh này được ban ra Sùng Chinh lại không bất ngờ chút nào, càng không chút chần chừ đáp lại.

"Vâng, Khương tổng."

Hiện tại mặc kệ Khương lão gia tử có giấu cô ta đi chân trời góc bể nào thì hắn vẫn nhất định phải tìm cho ra. Hi vọng ông ấy giấu cho kỹ, cũng đừng nghĩ thả cô ta ra ngoài lượn lờ trước mặt Khương Sầm. Nhưng thiết nghĩ ông ta an bài nhiều người như vậy khả năng là sợ Khương Sầm bốp chết cô ta ngay khi xong việc. Cho nên ông ta sẽ không để họ tìm ra dễ dàng như vậy.

Quả thật, sau đó Sùng Chinh huy động rất nhiều nhân lực đều không tìm được Tống Thiên Kim ở thành phố S. Khó nói cô ta có bị ông ấy đem ra nước ngoài ngay trong đêm hay không. Bởi vì sau đêm đó Sùng Chinh đã cho phong tỏa sân bay, Tống Thiên Kim nếu là hôm sau mới đi thì nhất định sẽ bị phát hiện. Nhưng dù không tìm được lúc này Sùng Chinh vẫn theo lệnh Khương Sầm tiếp tục tìm.

Có điều theo cách nghĩ của Khương Sầm và cả hắn thì khả năng đó không cao. Bởi vì sao? Bởi vì bất kể đêm đó Tống Thiên Kim có làm nên cơm cháo gì hay không thì Khương lão gia tử chỉ là muốn lợi dụng cô ta để nắm Khương Sầm trong tay. Ông ta sẽ không đem cô ta, con bài ông ta mạo hiểm đưa ra này giấu đi khi chưa đạt được lợi ích gì. Cho nên Tống Thiên Kim vẫn còn ở trong nước, càng chưa ra khỏi thành phố. Chỉ là không chắc Khương lão gia tử có dùng cách khác để cô ta tạm thời rời khỏi hay không bởi vì Khương Sầm vì tìm cô ta mà làm rất dữ. Tuy không đến mức ép đến chỗ Khương lão gia tử nhưng gần như cả cái thành phố đều bị hắn cho vào tầm kiểm soát. Khương lão gia tử lại không dám nói gì bởi vì ông ta chột dạ, lại sợ hắn sẽ cá chết rách lưới.

Hiện tại Khương thị gần như bị Khương Sầm nắm trong tay, ông ấy không dám mạo hiểm. Cho nên ông ấy lựa chọn tạm thời để cho chuyện này lắng xuống trước rồi tính sau.

Lại nói tiếp, ngày hôm đó Khương Sầm vẫn là ở trong buổi tiệc kia vả cho Trác Dịch một cái đau điếng trước mặt Trác lão gia tử, khiến cho hắn hận đến mức không đem Khương Sầm cho lăng trì nhưng lại không thể làm gì được. Thì ra Khương Sầm đem bằng chứng Trác Dịch nhúng tay vào Khương gia nội bộ công khai ra ngoài. Ở trước mặt Trác lão gia tử hắn cảnh cáo Trác Dịch nếu hắn còn không chịu an phận hai bên sẽ đối đầu với nhau trên thương trường. Trác lão gia tử tuy chẳng vui vẻ gì nhưng buộc lòng phải ép Trác Dịch ở trước mặt mọi người xin lỗi Khương Sầm. Có điều lúc đó không chỉ Trác Dịch mất mặt, mấy người Khương gia đến tham gia buổi tiệc đều là sượng chín người, chỉ biết cụp đuôi rời khỏi đó khi nó còn chưa bắt đầu được đến một nữa. Khỏi nói có bao nhiêu xấu hổ, từ giờ sẽ trở thành trò đùa cho giới thượng lưu S thị đem ra tán gẫu làm vui.

Ai biết họ đối phó được chuyện này, đại công cáo thành rồi lại để hở một Tống Thiên Kim, một Khương lão gia tử. Đúng là phòng người ngoài được lại không chịu nổi người trong nhà cũng sờ một tay vào phá hoại. Tuy không đến mức gọi là người nhà ít nhiều sự tình nếu bị bung ra Khương gia họ lại càng thêm mất mặt. Khương lão gia tử không sợ ông ta bị tức đến chết hay gì.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đều là Khương Sầm hôm nay khí sắc có phần không tốt bởi vì biến cố tối hôm qua, nên mới để cho Tống Thiên Kim và người của Khương lão gia tử chớp được cơ hội mà đem hắn hôn mê đi rồi đặt đến trên giường. Vốn dĩ Khương Sầm không đến mức không kịp phản kháng như vậy. Mục đích của họ đương nhiên là muốn Tống Thiên Kim cùng hắn gạo nấu thành cơm, thêm một bước đem hắn trói buộc. Nhưng họ đã lại đánh giá thấp năng lực chống chọi của Khương Sầm. Chẳng đợi cho Tống Thiên kim cởi được cái quần của hắn Khương Sầm cực kỳ ác độc với bản thân đã tỉnh lại rồi. Sùng Chinh lại còn ở ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.