Ngẫm lại thì có một chuyện không đúng lắm. Sùng Chinh cảm thấy khó hiểu là tại sao họ không đánh xuân dược cho Khương Sầm như trước đây. Bởi vì mê dược chỉ khiến Khương Sầm hôn mê... Bộ họ cho rằng một người đang mê mang có thể cứng lên được à? Cũng có khi... Nhưng Sùng Chinh hiểu lầm rồi. Là họ không tìm được cơ hội chuốc xuân được cho Khương Sầm. Một lần bị ám toán hắn đã cảnh giác rồi. Vốn dĩ lúc đánh mê được hắn họ cũng muốn đánh thêm xuân dược nữa. Nhưng một là do Sùng Chinh đến quá nhanh, hai là Tống Thiên Kim người đàn bà này cho rằng chẳng cần xuân dược cô ta vẫn có thể chinh phục được người đàn ông này. Cô ta tự tin không sai, nhưng nó đã sai khi áp lên người Khương Sầm. Cho nên chẳng có cái sai lầm nào mà tự nhiên cả.
Chẳng biết Tống Thiên Kim có hối hận hay không nữa. Nhưng chuyện này để cho Khương Sầm đến nói, hắn sẽ lạnh lùng phun ra ba chữ: Không có cửa. Cho dù có thuốc kích dục thì Tống Thiên Kim cũng đừng hòng đạt được mục đích. Trừ khi không có sự cản trở của Sùng Chinh, bọn họ mạnh mẽ đem hắn áp ở trên giường cho Tống Thiên Kim cưỡi hắn thì còn may ra. Nhưng trên đời này làm gì có nếu như, có trừ khi. Chỉ cần chuyện còn chưa diễn ra, cái gì đều nói không thông. Mà xong chuyện rồi họ cứ đợi hắn trả lại tất cả đi. Trừ khi hắn chết, chuyện này mới có cơ vãn hồi.
Chuyện ngày hôm đó tuy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-iii-con-duong-song-nao-tot-bang-om-dui-kim-chu-ba-ba/2654632/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.