"Phương Thần, tiểu Sầm giao lại cho anh. Tôi đi tìm anh ấy."
Nhưng Bạch Thụy lại lắc đầu vừa đem tiểu Sầm đang bám trên vai mình đưa cho Phương Thần.
"Chít chít chít chít..."
Tiểu Sầm sợ chết khiếp nào có chịu buông cậu ra. Nó dùng hai tay hai chân bấu chặt lấy ngón tay Bạch Thụy, khóc kêu một trận vừa giương đôi mắt ướt sủng lên nhìn cậu van xin.
"Bạch Thụy!..."
Phương Thần cũng lên tiếng khuyên ngăn.
"Không phải, hai người nghe tôi nói!"
Bạch Thụy biết họ nghĩ cái gì thì vội vàng giải thích: "Tiểu Sầm, ngươi phải rõ hơn ai hết ta không phải người bình thường."
Cậu nhìn tiểu chuột nhỏ trong tay mình, nghiêm nghị trấn tĩnh nó. Tiểu Sầm thật sự là bị cậu cứng rắn cho lôi ra khỏi bi thương mà mở to đôi mắt ướt sững tội nghiệp gắt gao nhìn cậu.
"Vụ nổ kia vốn không hề giết chết ta. Ta chỉ là vì nó xảy ra chút vấn đề nên mới rời đi không kịp báo trước. Hiện tại ta quay lại nơi ta sống, nghĩ cách tìm được Khương Sầm. Khương Sầm nhất định cùng không phải người bình thường... Tuy ta không biết hắn bất thường ở đâu, nhưng nhất định là hắn không phải đi tìm chết. Có lẽ ở thế giới này hắn chết rồi, nhưng ở nơi khác hắn chưa chết. Chỉ cần hắn còn sống, ta nhất định sẽ tìm được hắn. Cho nên ta phải trở về, tiểu Sầm. Ngươi yên tâm ở lại đây, ta sẽ còn quay lại. Nhất định."
Bạch Thụy không quan tâm Phương Thần bên cạnh nghe có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-iii-con-duong-song-nao-tot-bang-om-dui-kim-chu-ba-ba/2649518/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.