Bạch Dữ bị nó chọc cho bật cười.
"Các người!! Rõ ràng chúng ta còn chưa thương lượng xong, các người đã tự quyết đưa đồ cho hắn!"
Tiền Thanh Phong được người đỡ lên cũng không chịu thua mà chất vấn người của Thiên Tâm Các.
"Ô vậy ngươi ra giá đi."
Bạch Cửu chẳng sao cả đáp lời hắn.
Tiền Thanh Phong tính nói gì thì bị người phía sau kéo lại, lắc đầu không cho nói. Đại thế đã mất, nói gì cũng chỉ thêm mất mặt. Bọn họ không có khả năng cho ra cái giá lớn hơn.
"Ha... Đã không có tiền mà còn bày đặt đến đây phá quán, hại chúng ta gấp gáp đứng lên từ trên giường. Oa!"1
Nói nói nó còn ngáp một cái, đầu dựa vào ngực nam nhân, khí thế gì cũng không còn nữa.
Bạch Dữ bật cười, thuận tay bế nó lên như lúc mới tới, để nó nằm trên vai mình tiếp tục nghỉ ngơi.
Tức chết người không đền mạng là đây.
Tạ Thanh đứng bên cạnh lắc đầu ngao ngán. Không chỉ hắn, ai cũng không ngờ tới. Có người còn hùa theo cười nhạo một tiếng. Mặt của mấy người Tiền gia sắp thành màu gan heo luôn.
Cốc Duyệt cười cười nhìn hai người họ hỗ động, lúc nhìn Bạch Cửu ánh sáng trong mắt có chút kỳ lạ lại được giấu rất sâu.
"Các vị nếu không thể trả được cái giá tương xứng, vậy xin mời về cho. Chuyện xảy ra hôm nay Thiên Tâm Các chúng ta bỏ qua, không truy cứu nữa. Mời."
Cốc Duyệt lúc này mới quay qua nhìn đám người họ Tiền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570462/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.