"Bạch đại sư lúc trước đã là luyện đan sư cấp bảy. Không biết hiện tại đã là cấp bậc gì đâu?"
Giữa những luyện đan sư thì vấn đề cần quan tâm đầu tiên là tu vi. Có ý so kè là một chuyện, quan trọng là tránh tình trạng vô ý đắc tội người có tu vi đan đạo cao hơn mình. Tạ Thanh dù là trước đây hay bây giờ tu vi đều không bằng Bạch Cửu, vậy nên hắn chỉ thuần túy là muốn biết mà thôi, không có ý so kè.
Đan đạo tu vi muốn tiến giai còn khó hơn tu vi nguyên lực nhiều lắm. Càng cao thì càng khó tiến giai. Dù Bạch Cửu vẫn dậm chân ở cấp bảy thì cũng không ai cười nhạo nó được. Phải biết rằng Lôi Chấn - Hội trưởng hiệp hội luyện đan hiện tại cũng chỉ là cấp tám sơ kỳ mà thôi, còn là mới đột phá không lâu, tỷ lệ luyện thành đan dược cấp tám chỉ có hai phần. Còn muốn tiến giai lần nữa, sợ là không biết đến khi nào.
"Cấp bảy đỉnh phong thôi."
Bạch Cửu khiêm tốn nói. Nó cảm thấy không cần khoe khoang chi nhiều. Cấp bảy cũng rất là ngầu rồi.
"Bạch đại sư đúng là thiên tài đan đạo ngàn năm khó gặp. Không biết lần này Bạch đại sư đến đây làm gì đâu? Nếu có thể ta sẽ giúp đỡ một chút."
Tạ Thanh ra dáng mà tỏ vẻ.
Còn không phải sao, hắn hiện tại là đồ đệ của hội trưởng hiệp hội luyện đan, là thân phận mà trước đây hắn từng ao ước ghen tỵ với Mộc Tâm Vi, Tạ gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570454/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.