"Kinh mạch chẳng khác vỡ nát là mấy. Nguyên thần cũng chẳng hơn gì. Ngược lại là cái ý thức hung thú kia lại không tìm thấy, không biết là thế nào."
Bạch Cửu nói sơ lược tình huống thực tế cho Mộc Tâm Vi.
"Bởi vì biến cố này mà nhiều phương án phải thay đổi. Nhưng xét thấy khả năng vấn đề cần giải quyết trở nên dễ hơn nhiều lắm. Không biết là phúc hay họa."
Đúng với câu "là phúc không phải họa, là họa không thể tránh".
"Ta cảm thấy nên chữa trị tổn thương tinh thần hải của hắn trước đã. Nếu cái tên hung thú kia còn chưa tiêu tan thì cũng sẽ không làm được trò gì trên thân thể tàn tạ này của hắn."
Đây là cách khả thi nhất.
Chữa lành biển tinh thần không khó, chỉ là họ thiếu thảo dược.
Mộc Tâm Vi ngẫm nghĩ, cuối cùng nàng quyết định trở lại Đan thành.
Bởi vì cấp bậc tinh thần hải của Mâu Mân nên đan dược có thể chữa thương cho hắn phải từ cấp tám trở lên, còn không thì chỉ có thể là tinh hoa của trời đất. Thứ sau còn khó kiếm hơn thứ trước, mà cấp bậc thảo dược cần dùng chưa chắc Mộc Tâm Vi trở lại Đan thành đã có thể tìm thấy được.
"Để hai chúng ta đi còn khả thi hơn đó."
Bạch Cửu nhún nhún đôi vai nhỏ của mình thành thật nói.
Địa vị của nó trong giới đan đạo rất kỳ lạ, chưa chắc Mộc Tâm Vi có thể bằng. Nếu Đan thành không có thì với năng lực của hai người vẫn dễ kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570452/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.