Tại thời điểm này, tộc nhân có thể vào được tầng bốn chỉ tầm bảy mươi người. Tu vi của họ đều ở mức cấp chín trở lên. Niên kỷ chưa đến năm trăm. Những người ở mức cấp chín mà niên kỷ đã gần ngàn thì vào tầng này, họ cũng không trụ được lâu mà bị đánh lùi về.
Để cho đám người kinh dị là, Bạch Cửu - Ấu long vậy mà vẫn êm đềm tiến tới, không chút trở ngại nào, trông còn rất hưởng thụ.
"Ngươi thật không sao chứ?"
Cốc Mẫn Nguyệt vẫn còn lo lắng hỏi tiểu chuột trên đầu Bạch Dữ.
Tiểu chuột vỗ vỗ bụng nó, lắc đầu.
Thấy nó như vậy, đám người cũng yên tâm hơn. Bạch Cửu chắc chắn sẽ không để ấu long có chuyện.
Nói làm sao, nó đã đợi ấu long lâu lắm rồi, trình độ coi trọng có khi còn hơn cả Bạch Dữ. Nếu trước kia nó chỉ cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu long tộc, thì giờ đã chính thức là người nhà long tộc rồi, là người nhà Bạch Dữ rồi. Chỉ cần có ấu long, Bạch Dữ vẫn là của nó.
Đến giờ Bạch Cửu vẫn không biết, hai người đã là song tu đạo lữ. Miễn thiên đạo không chia tách hai người, thì điều này sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Đúng là tiểu chuột ngốc nghếch.
Đám người tiếp tục con đường tu luyện dưới áp lực của long uy và sự ngăn trở của long linh. Những người đạt đến cực hạn cũng không từ bỏ, cố gắng đột phá để đi được xa hơn. Không ai muốn lãng phí cơ hội khó được này cả.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570358/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.