"Ngươi đứng yên như vậy, tự che mình đi xem."
Bạch Dữ đơn giản nói với nó.
Tiểu chuột đầu nghẹo qua một bên, biến mất.
Bạch Dữ cảm giác đầu tiên là, trên tay mình chẳng có cái gì cả. Mới đây thôi, thân mình ấm áp mềm mại của tiểu chút chít vẫn còn hiện diện, bây giờ lại chẳng có gì cả. Gió đã thổi nó bay đi? Hắn thật sự không thích cái cảm giác không tìm thấy sự hiện hữu của nó này. Hư không, vô định... Giống như nó vốn chẳng có tồn tại trên đời, tất cả chỉ là ảo tưởng của hắn...
Nam nhân ném lại xúc động muốn nó đi ra, dùng bàn tay còn lại mà chồng lên tay tưởng như trống không kia, dần dần ép xuống.
Mấy người mở to hai mắt nhìn xem. Lần này phạm vi nhỏ như vậy, không lý nào không thể... Tiểu chuột ở giữa lòng bàn tay hắn thì cảm giác như, đối phương đang bao lấy mình, cẩn thận, trân quý, một chút cũng không muốn tổn thương đến nó vậy. Nhưng thực chất ở dưới ánh mắt của nam nhân và đám người, hai bàn tay của Bạch Dữ đã hợp lại với nhau rồi. Bạch Dữ còn cảm nhận lòng bàn tay tiếp xúc với nhau nữa kia. Chỉ không có cảm nhận đến tiểu chuột... Hay cái gì đại loại như lớp vỏ trứng cả.
Nếu nó còn trên tay hắn... Bạch Dữ đăm chiêu. Nếu nó vẫn còn, vậy hắn kêu nó hiện thân bây giờ, nó lại lấy hình thức như thế nào để xuất hiện đây?
Có hay không bị hắn đè bẹp dí?
Hoặc là...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570356/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.