Chắc chắn là không rồi.
Mộc Tâm Vi chỉ là vô tình đưa mắt qua, vô tình cùng một con vật nhỏ đáng yêu là nó chạm mắt nhau mà thôi. Ngay sau đó nàng đã dời đi, trong đôi mắt có chút kinh ngạc mà thôi.
Cái tiểu vật nhỏ như nó đúng là rất thu hút ánh nhìn của nữ giới. Người lạnh nhạt như Mộc Tâm Vi mà còn sẽ nhiều ra chút cảm xúc.
"Ta cần Mộc Lan Đình cấp sáu."
Mộc Tâm Vi không bận tâm đám người xum xuê bên cạnh. Nàng đi đến trước quầy giao dịch, lạnh thanh nói.
"Cái này..."
Người ở trong quầy hai mặt nhìn nhau, nhưng sau khi hội ý thì họ gật đầu với MộcTâm Vi.
"Mộc đại sư chờ một chút..."
"Khoan đã!"
Họ còn chưa nói xong Bạch Mặc bên cạnh đã ngăn lại.
"Các người còn cây Mộc Lan Đình thứ hai?"
Ông lạnh giọng hỏi.
"Không có... Chỉ có cây này, nhưng..."
"Các người vừa mới nói xong, giờ đã đem nó đưa cho người khác?"
Bạch Mặc mặt trầm xuống.
"Mộc đại sư nào phải người khác, tất nhiên là ưu tiên cho nàng rồi."
Vậy mà một người khác còn lẽ chính nghiêm từ như thế.
"Vậy sao các ngươi ban đầu không nói là không có đi? Hay là các ngươi cũng đừng bán dược thảo nữa, đóng cửa luôn đi, để lại cho người của hiệp hội các ngươi dùng?"
Bạch Mặc trầm giọng, lạnh lùng nhìn mấy người họ.
"Ngươi! Đừng có quá đáng!"
Đám người bị lời của ông chọc tức, giận quá mất khôn.
"Quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570340/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.