Bắt đầu luyện chế khôi lỗi.
Rầm...
Âm thanh vật nặng rơi vào nền tuyết, tu sĩ bị bắt đến kia đã trở thành một cái xác khô.
Thân xác của hắn bị con rối của Đạo Kính xách lên, mang đi.
Đạo Kính cảm nhận nguyên lực cuồn cuộn, thật muốn ngửa đầu lên trời cười ha ha. Không lâu nữa đâu, lão có thể lại một lần nữa phi thăng, trở lại tiên giới. Lão sẽ không bỏ qua cho những kẻ đã ám toán mình kia.
Sau khi tiếp nhận thân thể của Bạch Mặc, lại tiến hành truyền thừa tiên cốt, lại cho lão thời gian ngàn năm, nhất định có thể phi thăng.
Đạo Kính nghĩ đến đẹp. Nhưng sự thật lại rất tàn khốc.
Đương lúc lão đang vui vẻ vì đại công sắp thành thì...
Đạo Kính, ta biết lão đang ở trong đó. Ra đây đi.
Lời này không phải vang lên trong hẻm núi.
Đạo Kính chẳng mất bao lâu đã hiểu được vấn đề, lão trở lại thân xác của Bạch Mặc. Thời điểm biết thân xác của Bạch Mặc bị người mang đi, lão đã mấy lần có nghĩ lại lần nữa đoạt xá. Nhưng đối phương chưa từng mang thân xác này ra ngoài, cũng không có chạm đến.
Không biết hôm nay là nguyên cớ gì mà đối phương lại chủ động gọi lão ra.
...
Bên trong một ngọn hỏa diệm sơn, Bạch Dữ mang thân xác của phụ thân ra khỏi giới chỉ, lại đem ông đặt vào lò luyện.
Hắn cũng không vội dùng Mạn Đà La Sương, mà trước dẫn dụ Đạo Kính ra ngoài.
"Đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570301/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.