Đúng vậy đấy.
Bạch Mặc vẫn luôn biết những chuyện xảy ra bên ngoài, trong khoảng thời gian này. Nhưng ông không thể phân lực ra mà đối với thê nhi nói vài lời. Một không cẩn thận, Đạo Kính lão già kia sẽ thừa cơ mà vào.
Nhưng cũng bởi vì gặp lại thê nhi, nên ông vốn đã muốn bỏ cuộc, lúc này lại càng thêm kiên định chống đỡ.
Chống đỡ đến lúc Bạch Dữ chuẩn bị xong mọi thứ. Dù thành công hay thất bại, bọn họ cũng không có tiếc nuối.
...
"Đến giờ vẫn không tìm thấy?"
Bên trong đại điện của Mảng Sa Tông, Mảng Sa tông chủ trầm giọng hỏi.
"Thưa tông chủ, không thấy."
Đệ tử đến bẩm báo hơi run một chút, nhưng cũng thành thật đáp.
Mảng Sa tông chủ nhắm mắt lại, phất tay.
Trong đại điện chỉ còn lại mình lão.
"Bảo vật mà ngươi nói thật sự tọa lạc trong tuyết sơn?"
Bỗng nhiên Mảng Sa tông chủ lại cất lời. Âm thanh của lão quanh quẩn trong đại diện.
"Ta dùng trăm năm thọ mệnh mới tính ra được. Đó chính là cơ hội phi thăng của tông chủ."
Ngay sau đó, một âm thanh đặc biệt khó nghe vang lên, đáp lại lời lão.
Nhưng trong đại điện vẫn không có bóng người nào hiện lên. Khung cảnh có chút quỷ dị khó lường.
"Tông chủ người nghi ngờ, việc tu sĩ mất tích cùng bộ hài cốt tiên nhân kia có liên quan?"
Giọng nói khàn đục lại vang lên.
"Tiên nhân... Khó mà nói được."
Mảng Sa tông chủ giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570299/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.