"Huynh trưởng, huynh thật sự không thể nói với ta sao?"
Hàn Thính đứng bên cạnh lão, thở dài nói.
"Ngươi yên tâm mà tu luyện. Ta còn đang đợi ngươi làm bệ đỡ cho ta. Tương lai ta còn phải dựa vào ngươi."
Hàn Đồ lắc đầu.
"Ta biết. Ta sẽ không phụ sự kỳ vọng của huynh với ta. Ta sẽ không hỏi nữa. Nhưng nếu có một ngày họ muốn mạng của huynh thì ta sẽ không ngồi yên."
Hàn Thính kiên định nói, mắt nhìn phương trời xa xâm.
"Đừng nghĩ bậy. Họ không thiếu năng lực mà cần đến mạng của ta."
Hàn Đồ đối phương hướng hai người Bạch Cửu vừa biến mất, cũng không nói nhiều hơn.
...
Hai người Bạch Cửu sau khi rời khỏi Tâm Thành thì một đường bay thẳng về phía Đông của đại lục, đến khi đụng biển thì dọc theo đó đi về phía nam thêm mười dặm.
Nơi Hạ Thiên nói thuộc phần đuôi của sơn mạch Phượng Chinh, nhưng hơi hướng ra biển một chút.
Sơn mạch Phượng Chinh thật sự rất dài. Phần cánh của nó chạm đến dãy núi tuyết của Tuyết Lạc Cung, phần đuôi lại quẹt thẳng ra biển, cắt ngang phía nam thuộc Cổ Thiên Điện và Tâm Thành.
Hồng Hạc Sơn Trang của Hạ gia chính là tọa lạc ở nơi này. Hạ Thiên cũng là vô tình đi lạc vào mộ địa toàn hài cốt kia.
Sau khi lạc vào thì hắn cũng không dám đi sâu vào trong, ở bên ngoài bồi hồi một tháng mới rời đi được nơi đó. Nhưng hắn cũng mất nữa cái mạng chứ chẳng chơi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570286/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.