Bạch Dữ vừa lừa gạt người một vố, nhàn nhạt bước lên một bước nữa.
Thì ra mới nãy, Bạch Dữ chỉ là ra giả chiêu. Ngay khi lão tổ Hải Thần Tông đưa tay ra đỡ thì đã trúng chiêu rồi. Bạch Dữ ngay lập tức biến trảo, nắm áo lão ném ra ngoài.
Mặt của đám người Hải Thần Tông xấu đến không thể xấu hơn được nữa. Nhưng chính là không thể làm gì được người ta, chỉ đành hậm hực dùng ánh mắt đến bắn phá Bạch Dữ.
Nếu ánh mắt có thể giết người, đảm bảo Bạch Dữ đã thủng lổ chổ rồi.
Một trận biến chuyển, tình hình trên Thiên Thê bắt đầu thú vị lên. Đám người không có việc gì làm bắt đầu hóng hớt.
Bí cảnh đã mở ra gần hai mươi ngày, hầu hết mọi người đều leo. Ai còn ở trên Thiên Thê, đều là tinh anh của đại lục, không thì cũng là lão tổ. Dù vậy, đám thiên tài kia giờ cũng lót dép ngồi thôi.
Vậy nên ai cũng chờ mong biến chuyển phía sau.
Cốc Mẫn Nguyệt lại có chút lo lắng nhìn nhi tử mình.
Ánh mắt này của bà ở trong mắt nhiều người lại có ý nghĩa khác.
Việc Bạch Dữ ra tay cướp người ở Hải Thần Tông, bọn họ không biết quan hệ của Cốc Mẫn Nguyệt và Bạch Dữ là gì. Vậy nên lúc này, người biết chuyện đều cho rằng hai người là bạn lữ.
Hàn Tuyết sắc mặt khó coi, dù đã giấu rất kỹ nhưng không lọt khỏi mắt Lạc Tố Tâm. Nàng cười cười, trong lòng thầm hô thú vị.
Đám người trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570224/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.