"Ngươi không có cảm giác gì khi nhìn cái này sao?"
Đùa đủ rồi, Bạch Dữ nói chuyện nghiêm túc. Hắn chỉ vào vết kiếm chứ không nhìn nó nữa, hỏi tiểu chuột.
Bạch Cửu theo tay hắn, mở to đôi mắt đậu đen tròn xoe của mình ra nhìn. Nhìn một hồi cũng không nhìn ra cái gì, nó lấy hai móng dụi dụi đôi mắt, lại nhìn.
Bạch Dữ bị nó làm cho dở khóc dở cười.
Không có cái gì cả. Làm sao vậy?
Tiểu chuột nghẹo đầu nhìn hắn.
Bạch Dữ đưa tay chọt chọt cái bụng vẫn còn hơi tròn của nó cho đỡ ngứa tay.
Tiểu chuột y như rằng lấy móng mình che lại, khiển trách nhìn hắn.
Bạch Dữ bật cười.
"Ngươi thật sự không cảm thấy gì?"
Hắn hỏi lại.
Nào có cái gì. Không phải chỉ là một vết cắt thôi sao? Là ai rảnh rỗi chém núi này.
Tiểu chuột làm bộ dáng sờ sờ cằm mình, tiếu lâm dễ sợ.
Bạch Dữ đến là bái lạy nó luôn.
Nhưng ý tứ của nó hắn nghe ra được. Tiểu chuột này thật sự là khác người.
Lần trước là bỏ qua màn chắn kết giới, bây giờ lại không nhìn đến uy sát từ vết kiếm này. Rốt cuộc lai lịch của nó là sao?
Bộp!
Tiểu chuột lại bị hắn nhìn một cách khó hiểu. Lần này giơ móng lên đánh tỉnh hắn.
Bạch Dữ bắt lấy cái móng của nó, nhéo nhéo.
Tiểu chuột muốn lấy lại nhưng không được, cả người đu trên tay hắn cào loạn.
Bạch Dữ buồn cười, nhìn nó leo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570220/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.