Bạch Dữ ngừng lại bước chân. Có một ví dụ là Đạo Kính Chân Tiên, Bạch Dữ không muốn lại để sai lầm xảy ra lần nữa.
Nhưng làm sao để rời khỏi nơi này đây?
Bí cảnh chỉ mở ra một tháng. Nếu không đúng ngày xuất hiện ở cổng bí cảnh, thì họ phải ở lại đây, đợi một trăm năm nữa...
Bạch Dữ nhíu chặt mày. Nhìn xương trắng xung quanh mình mà sầu não.
Đương lúc hắn không biết làm sao, thì trong tầm mắt xuất hiện một tia sáng, chỉ lóe lên một chút, nhưng đủ để Bạch Dữ bắt được.
Hắn phất tay, một chiếc nhẫn rơi vào tay hắn.
Bạch Dữ cũng không để ý, nhưng nhớ rõ. Từ bên ngoài đi vào, hắn cũng không nhìn thấy một cái giới chỉ nào. Không biết là có tác động gì, khiến cho những thứ như giới chỉ, có thể tồn tại rất lâu lại bị phá hủy đi.
Bạch Dữ lại cẩn thận tìm xem. Xung quanh hắn, ngoài chiếc nhẫn trên tay thì không còn cái nào nữa.
Có lẽ... Bạch Dữ đưa mắt vào sâu bên trong chiến trường. Bên trong có lẽ là có đi... Nhưng hắn cũng không muốn đi vào. Sức sống của tu sĩ, cấp bậc càng cao thì càng ngoan cường. Bọn họ chết bao nhiêu năm tháng, mà vẫn còn có thể lưu giữ một tia thần niệm. Bạch Dữ không cảm thấy nơi này sẽ không có.
Tử khí ở đây nồng đậm như thế, đều là do chấp niệm và oán khí của tu sĩ sau khi chết hóa thành. Có lẽ nhiều người lúc chết cũng chưa có kịp làm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570214/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.