Dù không biết Bạch Cửu nói thật hay giả, nhưng nếu có thể, nó vẫn muốn tin tưởng một lần.
"Ta dù không thể chỉ dẫn cặn kẽ cho ngươi nhưng ta có rất nhiều tài nguyên tu luyện mà ngươi cần. Hai ông cháu các ngươi xem như cũng có ân với ta, ta giúp ngươi thật cũng là nên."
Bạch Cửu cũng chỉ hiểu sơ sơ về hình thức tu luyện của loài người. Nhưng dù sao nó cũng là một luyện đan sư, dựa vào quá trình tu luyện đan đạo, cái nên biết cũng sẽ biết thôi.
"Chúng ta cũng không có giúp gì được cho ngươi."
Đông Ninh lại không nhận cái ân này. Nói ân thì cũng quá chiếm tiện nghi của tiểu chuột. Bọn họ trừ vớt nó lên khỏi biển, lại cho nó một cái ổ chăn thôi... Chưa nói bây giờ còn thêm phiền toái cho nó nữa.
"Có phải ngươi thấy ta bị ăn hiếp nên mới giúp ta không?"
Đông Ninh nhận ra điều này. Nếu không tại sao tiểu chuột phải làm trái ý định của nó mà bại lộ bản thân đây?
"Cứ xem như vậy đi. Nhưng quan trọng là ta muốn ở lại đây thêm một thời gian nữa. Nếu cứ để người ta làm phiền thì ta không dưỡng thương được."
Bạch Cửu nhún đôi vai nhỏ của nó. Nó cũng là bắt đắc dĩ thôi. Hiện tại Bạch Dữ thân còn bị kẹt ở nơi nào đó. Trước đó nó sợ hãi Bạch Dữ sẽ bỏ mình nên nghĩ không ra, sau đó nó ngẫm lại thì hiểu. Có lẽ Bạch Dữ là thân bất do kỷ. Nếu không, với hiểu biết trong thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570168/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.