Bạch Cửu ôm đầu ủy khuất nhìn hắn.
Bên kia vẫn còn đối chọi gây gắt mà hai người họ ở bên này lại âu yếm tương tác với nhau. Không khí đối nhau quái dị vô cùng.
Nhưng cũng không nhiều sự chú ý dành cho họ, hầu hết mọi người đều nhìn xem Nhiếp Minh.
"Không cần kéo dài thời gian."
Mâu Mân khàn giọng nói.
"Ưm..."
Mộc Tâm Vi bị đau đớn nơi đan điền khiến cho nhìn không được mà rên lên.
"Vi nhi!"
Mộc gia gia chủ gấp muốn chết, nhưng bất lực không thể làm liều mà giương mắt nhìn, giận dữ không thôi.
"Đưa cho ngươi cũng được. Nhưng ngươi phải thả người ra."
Nhiếp Minh bỗng nhiên nói.
Đám người kinh hô lên.
"Các người không có quyền thương lượng. Đến lúc thì ta sẽ thả người. Ta có thể thề không làm bị thương nàng ta."
Mâu Mân lạnh giọng nói.
Nhiếp Minh híp mắt nhìn hắn, muốn xuyên qua áo choàng nhìn đến chân thân của kẻ kia nhưng không thể.
"Sư phụ, đừng đưa cho hắn. Con chết rồi hắn cũng không thoát được."
Mộc Tâm Vi lúc này mới lên tiếng, nhưng không phải cầu xin người mau cứu nàng mà lại là cá chết rách lưới.
"Ta đã dám đến tất nhiên phải chừa đường lui cho mình, đừng vọng tưởng nữa."
Mâu Mân cũng không có ý định chết ở đây.
Lời hắn nói có thật hay không không ai biết, nhưng Nhiếp Minh cũng không muốn Mộc Tâm Vi chết.
Đám người không biết, thật ra Mộc Tâm Vi vẫn luôn là đồ đệ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570134/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.