"Ta thích, không được sao?"
Bạch Dữ bình thản nói.
Hai người đối diện với nhau cũng chừng nữa khắc, Bạch Cửu đáng thương mà bại trận. Nó cúi đầu bĩu môi hờn dỗi.
"Ngươi có chuyện giấu ta có phải hay không?"
Bạch Cửu luôn cảm thấy đối phương đối với mình có nhiều mâu thuẫn. Hắn tốt với nó nhưng lại không buông hết thật lòng... Nói như vậy cũng không đúng lắm, tuy nhiên, nó biết đối phương có nguyên nhân gì đó mới đối xử với nó như vậy.
Bạch Dữ nhìn cái môi đang trề ra thật lớn của nó thì nhướng mày.
"Tại sao hỏi vậy? Ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Hắn chạm nhẹ vào mái tóc trắng chẳng khác gì mình của đứa nhỏ nhưng lại cho hắn cảm giác mềm mại hơn nhiều, giống như nguyên hình của nó vậy.
"Rất tốt... Chính là ta cảm thấy không đúng. Có phải ta làm sai cái gì không?"
Bạch Cửu cũng không biết tại sao bản thân lại nghĩ như vậy. Nhưng nếu có một ngày Bạch Dữ bị thương hay thậm trí là chết đi, nó vẫn cảm thấy nguyên nhân là do mình...
Nếu Bạch Dữ đối với nó tốt nhưng không phải do hắn mong muốn, vậy cũng không cần lại đối với nó quá tốt. Nó sẽ trưởng thành. Tuy không có đôi cánh lớn như A ông, hay hàm răng cùng móng vuốt sắc nhọn như a phụ, thì nó vẫn muốn bảo vệ cho Bạch Dữ, chứ không phải là đối phương một mình làm tất cả cho nó nhưng không thật lòng muốn vậy...
Cho đến tận lúc này, Bạch Dữ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570078/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.