Mặc Diễm tĩnh tọa, bước vào trạng thái tu luyện. Bên dưới nơi hắn ngồi vẫn còn ẩn hiện một trận pháp thật lớn trông cực kỳ phức tạp.
Bạch Đình thở dài. Nếu không phải có Mặc Diễm ở đây thì còn lâu hắn mới có thể làm được một bước này, cho con chuột con gặp lại con của nó trong mơ mà thời gian còn chẳng được nhiều nữa. Nhưng đó là hết khả năng rồi, họ không thể mang con chuột tôn tử kia xuyên qua thời không trở lại thế thú được.
Thiên đạo nào phải trò đùa. Có lẽ trong mơ hồ đã có sắp đặt rồi, dù là ai cũng cản không được, không thể nhún tay vào phá hoại nó.
Chỉ hy vọng con chuột kia có thể sống sót trong thế giới tu chân, mà cả hắn dù có thể đến cũng không hề muốn đến. Nếu không phải vậy thì hắn cũng không đi làm một cái chức thú thần nhàn hạ như này rồi.
Mặc Diễm tĩnh tọa hai canh giờ mới miễn cưỡng mở được mắt. Hắn phun ra một ngụm trọc khí còn xen lẫn chút đạo tắc khiến người nhìn vào là hoa mắt váng đầu.
"Ngươi không sao chứ? Ai mượn ngươi hứng nó cho ta? Ta dù sao cũng là chủ một giới, có màn chắn thế thú đỡ lấy cũng không thể bị trọng thương được. Ngược lại là ngươi, đừng có cạy mạnh như vậy. Thói xấu này sao mãi không bỏ được thế?"
Mặc Diễm vừa tốt đã bị thú thần Bạch Đình mắng cho té tát, hắn cười khổ.
Hắn trong lòng nghĩ, quen biết ngươi bao nhiêu năm cũng có thấy ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2570008/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.