Vật nhỏ kia nghe hắn nói thì sững sờ thật lâu.
Bạch Dữ đối với việc vật nhỏ không lập tức nhận đồng lời nói của mình thì nhướng mày lên. Thật sự không phải có ý đồ với hắn?1
Nếu vật nhỏ chưa mở tu luyện nhưng lại thông linh như vậy, lập tức chấp nhận thì hắn sẽ nghi ngờ nhiều hơn. Nhưng nó không đồng ý liền cũng không thể chứng minh nó không có ác ý. Lỡ đây chỉ là mánh khoé của nó thôi thì sao?
Bạch Dữ ở đó chìm trong suy nghĩ loạn thất bát tao không có lối thoát, Garnet cũng đang tính toán thiệt hơn.
Nó tự nhiên chạy đến một nơi xa lạ, không biết làm sao để trở về. Bản thân nó lại nhỏ như vậy, dù có biến thân thì cũng yếu ớt mỏng manh. Nơi này có nhiều ít nguy hiểm nó cũng không biết... Chi bằng ở lại đây, được người nuôi, có thịt ăn, có chỗ ngủ, còn có đồ vật mới lạ để chơi. Cũng không phải là không tốt... Đợi nó quen thuộc với nơi này rồi lại tìm đường trở về.
Đứa nhỏ kia còn nói tu luyện gì đó nó không biết, nhưng những điều còn lại đều rất mê người đối với nó. Vậy nên, sau một hồi lâu suy nghĩ thấu đáo, nó gật đầu với đứa nhỏ.
Bạch Dữ thấy nó gật đầu thì dừng lại những suy nghĩ kia. Thôi đi, hắn có nghĩ cũng nghĩ không ra. Nó đã ở trong lòng bàn tay hắn rồi, còn sợ cây kim trong bộc không có ngày lòi ra.
Bộp.
Một tiếng vang nhẹ kéo lại sự chú ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-thu-cung-ii-bon-chuot-o-tu-chan-gioi-cung-rong-lan-lon/2569995/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.