Phó Nam Đình không trả lời cô mà dùng hành động trả lời cô, anh cúi người để tay cô vòng qua cổ mình rồi ôm ngang eo cô ra khỏi xe.
Cô theo bản năng còn một tay ôm Khả Khả thoát tim nhìn anh giận dữ nói:" anh làm gì vậy mau thả tôi xuống đi"
" em nói nhỏ một chút, con bé tỉnh bây giờ"
Phó Nam Đình sải bước đến bấm chuông cửa, Thím Lệ mở cửa ra ngạc nhiên nhìn mẹ con cô đang được anh bế trên tay, bà nhanh chân né qua cho anh đi vào nhà.
Phó Nam Đình vào nhà không nói tiếng nào đi một mạch lên tầng vào phòng Khả Khả mới thả cô xuống.
Cô nhìn anh xuống dọc đường dù lên cầu thang nhưng anh vẫn không hề thở gấp mà anh bình thường như không hề có chuyện đang ôm hai mẹ con cô trên tay.
Cô giận dữ nhìn anh không nói lời nào nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cho Khả Khả, Phó Nam Đình thấy cô im lặng như vậy sợ cô giận liền nhỏ giọng hỏi:" em giận sao?"
Cô duỗi thẳng chân bước xuống giường không nói lời nào bỏ ra khỏi phòng, anh đi phía sau lại đóng cửa lại nhìn cô đang đi phía trước nói:" em giận thật hả"
Cô đứng lại quay người lại nhìn anh tức giận nói:" anh biết làm như vậy rất nguy hiểm không hả, lỡ như..."
" không có lỡ như, tôi biết thể lực của mình thế nào nên mới làm như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-vo-cua-pho-thieu/3747002/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.