"Cái..." Hoắc Thừa Ân suýt chút nữa thì òa khóc ngay trước sân nhà Vũ Lăng.
"Tên họ Vũ vô lương tâm! Tớ hết lòng vì cậu, thậm chí còn bỏ lỡ một bữa ăn miễn phí để tới đưa cho cậu cái này, cuối cùng cậu lại trả ơn tớ bằng một cái đá!"
Quá nhẫn tâm rồi, đúng là báo ân báo oán mà! Còn nhớ ngày nào còn dám lên mặt đánh nhau mấy trận với Vũ Lăng, thế mà bây giờ không khác gì thê nô.
Du Hạc thế nào cũng còn ở bệnh viện. Từ khi trở thành CEO, Vũ Lăng kết giao thêm được bao nhiêu người, thậm chí còn quen biết, thân thiết với cả vị bác sĩ ưu tú của bệnh viện trung tâm.
Tính ra tuổi của Du Hạc cũng chỉ lớn hơn Vũ Lăng vài năm, Vũ Lăng cũng lấy làm kính nể.
Không đợi Hoắc Thừa Ân, Vũ Lăng bước nhanh ra ngoài, ngồi ngay vào trong xe, không quên nói vọng ra:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tới bệnh viện!"
"..." Cái điệu bộ gấp gáp này, thật sự chẳng giống Vũ Lăng chút nào.
[…]
Bệnh viện trung tâm sáng rực đèn, người tấp nập. Cũng đã 9 giờ tối, bệnh viện vẫn chưa nghỉ, làm việc xuyên đêm.
Du Hạc vẫn đang ở trong phòng mổ. Một ca phẫu thuật khá khó nhằn, nghe bảo ca phẫu thuật đã trải qua mấy tiếng đồng hồ rồi.
Cả hai người chỉ đành ngồi chờ trong phòng của cậu ta. Phẫu thuật vẫn là quan trọng nhất, Du Hạc tay nghề cao như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Vũ Lăng cũng không phải lần đầu tiên trông thấy Du Hạc phẫu thuật, thế nên đối với chuyện này anh vô cùng bình thường.
Nhưng cứ nhìn thấy những viên thuốc trong tay, anh lại nôn nóng không chịu được.
Phải mất nửa tiếng sau, Du Hạc mới bước vào. Khuôn mặt anh ta thấm đẫm sự mệt mỏi. Cũng phải thôi, phẫu thuật mấy tiếng không ngừng nghỉ, sức người mà có thể phẫu thuật từng ấy thời gian cũng xem như vô cùng đáng nể đấy.
"Hôm nay lại tới đây thăm tôi, Vũ Lăng cậu chắc chắn không có ý gì tốt!" Du Hạc cười, đi vào trong phòng, tiện tay cởi áo blouse trắng, treo lên móc.
"Anh nói thế làm tôi buồn đấy!" Vũ Lăng không nói nên lời, nở nụ cười bất lực.
Cũng đúng, hiếm lắm anh mới tới đây thăm hỏi Du Hạc như một cuộc xã giao. Bao nhiêu lần anh tới đây, cũng chỉ vì công việc.
Du Hạc vừa hoàn thành cuộc phẫu thuật, mặc dù thành công nhưng sắc mặt anh ta cũng thoáng lên sự mệt mỏi. Bởi thế mà Vũ Lăng cũng không muốn làm phiền anh quá lâu, nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Những viên thuốc trắng được đưa tận tay cho Du Hạc. Anh ngồi xuống ghế đối diện Vũ Lăng, cầm lấy viên thuốc mà quan sát. Mắt anh nhíu lại, lẩm bẩm:
"Vũ Lăng, dạo này công việc nhiều quá hả? Lại còn dám uống thuốc an thần!"
"Thuốc an thần?" Hoắc Thừa Ân giật mình thốt lên.
Vậy mà Tô Dĩ An lại uống thuốc an thần. Ngay từ khi cô vào làm ở công ty, cô đã uống thuốc này rồi, nhưng vì không ai để ý, bây giờ Hoắc Thừa Ân mới phát hiện ra. Như vậy có khi cô còn uống thuốc trước đó nữa.
Chẳng lẽ Tô Dĩ An lại đang có chuyện thật? Cả hai đều không nghĩ Khước Thần lại có thể dám lừa Tô Dĩ An uống loại thuốc này.
Mặt mày Vũ Lăng vô cùng thâm trầm, dường như không ai đoán được tâm trạng anh ra sao:
"Tác dụng phụ của thuốc là gì?"
Du Hạc thở dài, tựa lưng vào ghế.
"Nói về tác dụng phụ của thuốc an thần thì rất nhiều..."
"Nếu liên quan đến trí nhớ thì sao?"
"Trí nhớ?" Du Hạc ngồi thẳng người dậy, nhìn Vũ Lăng, nheo mày khó hiểu, hôm nay tên này tới đây lại để hỏi thăm về thuốc an thần, "Nó có thể khiến người uống dễ mất trí nhớ đấy, mà sao cậu lại hỏi thế?"
Vũ Lăng không đáp lại. Hoắc Thừa Ân là người ngồi ngay bên cạnh anh, bao nhiêu sát khí bừng bừng của Vũ Lăng, anh đều cảm nhận được hết. Sống lưng anh ớn lạnh, đủ hiểu tâm trạng Vũ Lăng hiện tại đang xấu đến mức nào.
Biết tin Tô Dĩ An uống thuốc an thần, một người chỉ xem cô như bạn bè thân thiết như Hoắc Thừa Ân đây còn thấy sốc, huống hồ là Vũ Lăng.
Nếu nói như vậy, uống thuốc này thường xuyên không phải khiến trí nhớ của Tô Dĩ An khó có thể phục hồi hay sao.
Du Hạc lại vô cùng khó hiểu:
"Hai người sao thế? Bỗng nhiên chạy tới đây hỏi về thuốc an thần, bây giờ lại im bặt như người câm!"
Vũ Lăng còn chưa kịp trả lời, cửa phòng lại được gõ lên từng nhịp gấp gáp, một cô y tá chạy vào, gấp gáp:
"Bác sĩ Du, có một ca tai nạn khá nặng, anh mau tới kiểm tra!"
Lại là tai nạn!
Du Hạc khẽ chau mày, nhanh chóng đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo blouse vừa cởi ra cách đây không lâu, chỉ kịp quay đầu lại hẹn hai người kia vài câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
"Làm bác sĩ cũng khổ thật đấy! Chắc không có thời gian nghỉ!" Hoắc Thừa Ân thở dài.
Bởi thế mà anh cảm thấy may mắn đến mức nào vì mình không bén duyên với cái nghề bác sĩ.
Vũ Lăng ngồi khoanh tay trước ngực, tâm trạng bồn chồn vô cùng.
"Tô Dĩ An đang ở đâu?"
"Chắc đang đi ăn với Diệp Lục Nghiên và giáo sư Davis!"
"Giáo sư Davis? Ngài ấy cũng về sao?"
Vũ Lăng vừa dứt lời, bên ngoài lại nghe thấy tiếng ồn. Hơn nữa còn nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc. Giọng nói này, đột nhiên lại khiến Vũ Lăng cảm thấy vô cùng bất an.
Anh vội vàng đi ra ngoài hành lang, Du Hạc cùng những bác sĩ, y tá khác vừa chạy qua, phía sau...lại là Vũ Dương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]