Trong lúc Dung mơ màng nghĩ về quá khứ và tương lai mù mịt của mình, một bàn tay đột nhiên thò ra vỗ nhẹ lên vai cô.
Có lẽ là ông trời thấu được lòng Dung, hoặc nói đúng hơn là Dũng hiểu cảm giác của cô nên đã lặng lẽ đổi chỗ với Trí và tiến lại gần.
Dung đưa tay dụi mắt để che giấu cảm xúc bất thường của mình, cúi đầu hỏi:
“Sao mày lại mò xuống đây?”
“Xuống chơi thôi. Giáo viên ra ngoài nãy giờ rồi, thấy mày cứ nhìn cửa sổ ngẩn người nên tao bảo Trí đổi chỗ cho.” - Dũng cười hê hê.
“Đổi chỗ chi vậy?”
“Chia buồn với mày chứ chi?”
Dũng đưa tay ra ôm vai Dung, động tác có vẻ khá tự nhiên và thân mật, đem Dung kéo lại gần mình rồi tiếp:
“Người anh em, có buồn cùng buồn. Tao ở đây cùng mày.”
“Anh em cái quần, cút đi!”
Dung phũ phàng đẩy đầu Dũng ra xa, mắng thì mắng vậy, nhưng khóe môi vẫn cứ cong lên vui vẻ. Ngay chính bản thân Dung cũng không nhận ra, cô đã xem thằng đầu đinh bên cạnh là bạn tốt của mình từ lúc nào. Hồi ấy, chính tên ngu ngốc này đã không tiếc mệt mỏi đi tìm điện thoại cho cô và Tâm, tính ra thì, tính tình cũng khá ổn áp.
Đối với loại người mặt dày và giỡn nhây như Dũng, càng đẩy cậu ta đi thì cậu ta càng bám dính lấy. Tay cứ bấu vào vaoiDung, miệng lẩm bẩm kêu “người anh em tốt” các kiểu, bị Dung đè ra đánh cho một trận.
Vết thương trong lòng trong khoảnh khắc ấy dường như không còn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-lop-truong/1328421/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.