Tâm đành quay lại với hiện thực phũ phàng, thành thật nghe giảng, nhưng mà chưa đầy năm phút, bị Trí dùng những lời lẽ cao thâm khó hiểu của cậu tấn công, cô chịu thua rồi.
“Khó quá à, câu này không làm được không, bỏ qua đi.”
“Không được, dạng bài này khả năng rất cao sẽ xuất hiện trong bài thi, cậu phải làm cho quen đi.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì cả, tớ nói lại lần nữa, nghe kỹ.”
Trí lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, một bên nói một bên cầm bút viết ra giấy cho Tâm dễ hình dung, rất ra dáng thầy giáo tương lai.
Kiên nhẫn đến đáng sợ.
Đó là nhận xét của Tâm dành cho Trí sau nửa ngày trời làm một đống lớn bài tập, chỉ nghe thôi đã khiến não của cô muốn nổ tung.
Tâm nằm bẹp trên bàn học, buông thõng hai tay bên người mà than thở:
“Lớp trưởng… não cậu làm từ gì mà sao cậu trâu bò quá vậy. Chả bù cho não của tớ gì cả, học mãi vẫn ngu.”
Trí nghe vậy lắc đầu, nói:
“Thông minh chỉ là một phần thôi, mọi người thấy tớ giỏi, nhưng không thấy những nỗ lực phía sau của tớ. Muốn giỏi, không phải chỉ cần thông minh là đủ đâu.”
“Tự nhận mình giỏi luôn đó hả?” Cô nàng nào đó trợn mắt làm ra vẻ khó tin.
Trí nghe răng cười:
“Nhưng mà tớ giỏi thật, đúng không?”
“Công nhận…”
Không công nhận không được, người ta vừa nhìn đề bài đã biết cách giải rồi, mà cô được dạy nửa ngày, phân tích mãi mới ra kết quả. Đúng thì không nói, đây kết quả tính cả buổi còn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-theo-duoi-lop-truong/1328349/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.