Editor: Búnn.
Lý Nhị Cần xoa xoa tóc từ phòng tắm đi ra thì nghĩ tới một từ vô cùng thích hợp với mình: Hậu tri hậu giác(1). Bây giờ cô mới nghĩ tới một vấn đề, tại sao Dung Tự lại xuất hiện trên đường chạy? Mỗi ngày anh đều chạy bộ sáng sớm sao? Cho nên dáng người mới tốt như vậy, cao như vậy?
(1) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Phải phối hợp với uống sữa tươi không?
“Lý Nhị Cần.” Giọng nói bất đắc dĩ của Tô Tử từ phía trước cô truyền tới.
“Hả?”
“Xoa thêm lúc nữa, sẽ không đủ thời gian đi ăn sáng đâu.”
Lý Nhị Cần chợt nhớ tới cái hẹn tắm rửa xong sẽ cùng đi ăn sáng với Dung Tự, lau tóc qua loa vài cái, kéo Tô Tử chạy xuống.
Dung Tự đợi ở dưới tầng, không có gì khác với ngày thường. Bành Tử Ca vẫn náo nhiệt ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui như cũ.
Hôm nay cậu đội mũ màu lam đậm, vành mũ hộ ra một chút tóc đen nhánh, cả khuôn mặt vốn đã trắng lại có thêm chút giống như bị bệnh.
Quá trắng.
Lý Nhị Cần bước nhanh tới trước mặt anh, mở miệng quá nhanh, một luồng khí lạnh xộc vào cổ họng, ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Dung Tự thở dài: “Đừng vội.”
Bành Tử Ca và Tô Tử cũng lo lắng nhìn cô, chuyện ho khan như vậy, thật cũng chỉ có thể đứng xem.
Lý Nhị Cần ho khan xong, giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tham-men-nam-than/2720234/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.