Editor: Búnn.
“Dung Tự?” Chủ nhiệm lớp lại gọi anh một tiếng.
Bành Tử Ca vừa nhìn đã biết anh ngủ gật, liền len lén đạp chân dưới bàn của anh: “A Tự!”
Dung Tự chậm rãi nẩng đầu, nghiêng đầu bắn ánh mắt hỏi thăm về phía Bành Tử Ca, trong mắt mang theo mê man chưa tỉnh ngủ.
Bành Tử Ca chỉ dùng chuyển động mắt ý bảo Dung Tự nhìn về phía bục giảng: “Thầy đang hỏi cậu đấy!”
Dung Tự dưới ánh mắt soi mói yên tĩnh của cả lớp từ từ di chuyển tầm mắt, đồng thời trắng trợn không kiêng nể lấy tai nghe đang nhét vào tai xuống, tầm mắt quét qua ánh mắt đang nhìn mình giống như mọi người của Lý Nhị Cần, theo thói quen dừng lại, sau đó mới nhìn về phía chủ nhiệm lớp.
Giọng nói gọn gàng, trầm thấp, có chút miễn cưỡng: “Gì ạ?”
Chủ nhiệm lớp trợn mắt hốc miệng, hỏi: “Em biết chơi piano không?”
“Biết ạ.”
“Tiết mục đón chào năm mới, em làm nhé?”
Dung Tự cau mày.
Lý Nhị Cần nhanh chóng giơ tay: “Em có thể hát!”
Chủ nhiệm lớp bất ngờ ngừng lại một lúc: “Cái gì?”
“Em biết hát.”
“Em định hát bài gì?”
Hát bài gì?
Trong đầu Lý Nhị Cần nhanh chóng tìm kiếm bài hát mà cô cho là bài thích hợp nhất, cô đâu biết định hát bài gì đâu, cô chỉ biết là Dung Tự đang cau mày thôi.
“What is a youth(1).” Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Dung Tự.
(1)Nhạc trong phim Romeo and Juliet (1968)
Lý Nhị Cần giật mình quay đầu lại, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tham-men-nam-than/2720219/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.