🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngày đó Thẩm Giới vẫn cố chống lại sự cám dỗ của mỹ nhân, chỉ ôm nàng ngủ một giấc,

Quan Linh biết trong lòng hắn có nút thắt, cũng không còn ép hắn thêm nữa.

Lúc này Thẩm Giới vẫn không chắc chắn mình có thể cho nàng một lời thề hẹn trọn đời trọn kiếp được, hắn sợ đến sau cùng hắn vẫn không thể có được kết cục tốt, cũng sợ mình sẽ làm liên lụy đến nàng.

Trong bóng tối, nàng giơ tay vuốt ve gương mặt dịu ngoan đang yên tĩnh ngủ say của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, thì chàng vẫn luôn hy vọng ta sống lâu trăm tuổi, cả đời khoẻ mạnh không lo nghĩ, nhưng mà chàng lại chưa từng hỏi ta, có bằng lòng chịu chết cùng chàng hay không. Khi chàng dùng ngọc Kỳ Linh làm trái ý trời sửa mệnh vì ta, chàng cũng chưa từng hỏi xem nếu như ta không còn chàng nữa, thì có thể thờ ơ coi như không biết hưởng thụ cuộc đời trăm tuổi mà chàng dùng cả tính mạng để đánh đổi hay không?”

Thẩm Giới mở mắt ra, mặc dù hắn nghe không quá rõ ràng, nhưng hắn biết trong lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ về việc hắn không chịu chạm vào nàng. Hắn trở mình, đè nàng ở dưới thân, dù cho trong cơ thể nóng bừng khó nhịn, nhưng hắn vẫn giữ lại một tia tỉnh táo như cũ, chỉ hôn hôn môi nàng, mở miệng giải thích.

“Từ nhỏ ta và tam ca tam tẩu đã lớn lên cùng nhau, ta cũng từng cực kỳ hâm mộ tình cảm giữa hai người bọn họ. Sau khi hai hai người họ thành thân, phụ hoàng và mẫu phi ép tam ca nạp thêm rất nhiều cơ thiếp, sau này tam ca thường xuyên nói khổ trước mặt ta, hắn nói việc làm sai trái nhất đời này của hắn chính là cưới tam tẩu.”

Thẩm Dục từng nói: “Cả đời A Chỉ chỉ có một mong muốn là trọn đời trọn kiếp một đôi người, khi còn niên thiếu bổn vương từng dõng dạc đồng ý với nàng ấy. Sau này, ân ái vỡ tan, phu thê xa cách, nàng ấy không chịu tha thứ, đều là do bổn vương mua dây buộc mình.”

Quan Linh im lặng nghe xong, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Thẩm Giới, đầu ngón tay vẽ vòng trong lòng hắn. Nàng hiểu rõ, những mờ mịt trong lòng hắn còn nặng nề u ám hơn Thẩm Dục ngàn lần. Điều Thẩm Dục hối hận nhất chính là đã làm chậm trễ hạnh phúc cả đời của Tư Đồ Chỉ, mà Thẩm Giới thì sợ hãi Hoàng đế sẽ làm hại tính mạng của nàng.

Kiếp trước bên người các hoàng tử, ngoại trừ một vị chính thê thân phận cao quý ra thì đều có rất rất nhiều cơ thiếp trắc phi. Mà Thẩm Giới thành thân với nàng bốn năm, bên người hắn vẫn chỉ có một mình nàng.

Kiếp trước nàng không hề hay biết, bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hẳn là hắn đã phải chịu rất nhiều áp lực mới có thể bảo vệ giấc mộng trọn đời trọn kiếp một đôi người với nàng.

Quan Linh nghĩ đến đó, bỗng cong khoé môi lên, càng ôm Thẩm Giới chặt hơn nữa.



Thôi, tương lai còn dài, nàng gối đầu lên cánh tay hắn, nặng nề chìm vào giấc ngủ trong lòng Thẩm Giới.

A Thất được người đưa đến Trường An, sau khi nghe nói Quan Linh bị bệnh, lập tức năn nỉ Lục Tiệm Chi dẫn mình đến phủ Thừ tướng thăm nàng. Lục Tiệm Chi vốn là người cực kỳ có lòng kiên nhẫn, cũng không thể chịu nổi đứa nhóc này cứ quấy phá, đành phải gật đầu đồng ý, dặn dò thằng bé ở trong phủ Thừa tướng phải ngoan ngoãn cẩn thận, không thể nổi hứng gây chuyện.

Dưới sự chăm sóc hết lòng, ngày ngày vượt nóc băng tường của Thẩm Giới, cuối cùng bệnh tim của Quan Linh cũng đỡ hẳn, cơ thể dần dần trở nên tốt hơn. Chỉ mới mấy ngày, mà hai quầng mắt của Thẩm Giới đã thâm đen, gương mặt anh tuấn cũng tái xuống, trái lại nét mặt của Quan Linh thì rạng rỡ tỏa sáng hơn hẳn.

A Thất thấy Quan Linh khá lên, thì năn nỉ nàng dẫn nhóc đi dạo thành Trường An, tâm trạng Quan Linh rất tốt, gật đầu đồng ý. Đúng lúc Ninh Gia cũng vừa mới khỏi bệnh xong, lập tức thay đồ đi theo bọn họ dạo phố.

Suốt một đường A Thất đều nắm tay Quan Linh, lôi kéo nàng chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, ở đây mua một món đồ chơi bằng đường, qua kia lại mua một miếng da vẽ, sớm đã quăng hai người Lục Tiệm Chi và Ninh Gia ra sau đầu rồi.

Sau khi A Thất đi vào thành Trường An, vì không có tên họ, nên bị Lục Tiệm Chi sắp xếp cho ở lại trong chùa Phù Sơn, chờ Quan Linh trở về rồi bàn bạc xem để nhóc ở chỗ nào.

Vì thế A Thất ở chung với Ninh Gia mấy ngày, mà Ninh Gia cũng rất thích đứa nhóc này, Quan Linh nổi lên tính xấu, hỏi thử A Thất: “Ngươi cảm thấy ta với Ninh Gia tỷ tỷ, ai đẹp hơn?”

A Thất nhìn vào mắt nàng nói: “Dĩ nhiên là A Linh tỷ tỷ rồi.”

Quan Linh che miệng cười, hỏi tiếp: “Ai dịu dàng hơn?”

A Thất dối lòng nói: “Vẫn là A Linh tỷ tỷ.”



Ninh Gia đuổi tới, thấy Quan Linh cười đến mặt mày rạng rỡ, thì tò mò hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Sao mà vui vẻ thế?”

“A tỷ hỏi ta, nàng và ngươi…”

Quan Linh nhét một viên kẹo sữa vào miệng nhóc, nhìn nhóc bằng ánh mắt hình viên đạn: “Kẹo này không tệ, ngươi ăn nhiều một chút, ít nói lại, coi chừng nghẹn chết đấy.”

Ban đêm Lục Tiệm Chi đưa Ninh Gia và A Thất và chùa Phù Sơn trước, sau đó lại tự mình đưa Quan Linh về phủ Thừa tướng, lúc hai người đứng tạm biệt trước cửa phủ Thừa tướng, thì bỗng nhiên Lục Tiệm Chi gọi Quan Linh lại, từ trong ngực áo móc ra một bức vẽ nhỏ.

Quan Linh quay đầu lại, khó hiểu nhìn hắn, Lục Tiệm Chi giải thích: “Có một hôm A Thất ngã từ trên ngựa xuống, ta giúp nhóc ấy bôi dược, thì thấy trên eo nhóc có một hình xăm kỳ lân màu vàng, ta cảm thấy nó có lẽ sẽ liên quan đến thân thế của đứa nhóc nên vẽ lại.”

Nàng nhận lấy bức vẽ nhỏ kia, vừa mở ra xem thì trong mắt lập tức lộ ra tia kinh ngạc. Nàng nhớ rõ, trên eo Thẩm Giới cũng có một hình xăm gần giống vậy, chỉ có điều không phải kỳ lân vàng, mà là một con bạch hổ.

Kiếp trước Thẩm Giới từng giải thích với nàng, đây là hình xăm được khắc vào trên người con nối dõi của hoàng thất từ lúc vừa mới được sinh ra, có thể là thanh long, hay bạch hổ, chu tước, cũng có thể là kỳ lân…

A Thất năm nay chín tuổi, mà chín năm trước đúng lúc Ngụy Vương và Vương phi lưu lạc ở phía Bắc Trường Thành, chẳng lẽ tên nhóc ăn mày hấp hối mà nàng tiện tay nhặt được ở Tây Cương ba năm trước lại chính là Hoàng đế vẫn đang được Ngụy Vương lén lút tìm kiếm, là thế tử Thẩm Hành hay sao?

Quan Linh nhớ tới gương mặt A Thất khá giống với Thẩm Giới, lại nhớ đến tân quân kế thừa Đại Thống ở kiếp trước. Nàng như thể loáng thoáng thấy được một đường sống nho nhỏ trong tình cảnh không cách nào phá giải này.

Nàng ngẩng đầu, nói với Lục Tiệm Chi: “Ta không về phủ Thừa tướng nữa, ta muốn đến thanh lâu một chuyến.”

Lục Tiệm Chi vẻ mặt khó hiểu, trong giọng nói có có chút tức giận: “Đêm hôm ngươi đến đó làm gì chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.