Quan Linh trở lại Trường An, nhưng không vội vã gặp Thẩm Giới ngay. Nàng nhốt mình trong Tướng phủ ba ngày ba đêm, không chịu gặp bất kỳ một ai.
Nàng trở lại thành Trường An phồn hoa đô hội, bấy giờ mới phát hiện khởi nguồn bi kịch của kiếp trước vẫn chẳng hề thay đổi. Trên người Thẩm Giới vẫn chảy dòng máu dị tộc Chiếu Ảnh, Hoàng đế sủng ái đứa con trai này, đồng thời cũng kiêng kỵ hắn thật sâu.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, Thẩm Giới vẫn luôn biết rõ lòng nghi ngờ quá mức của Hoàng đế, cũng chưa bao giờ có tâm đoạt ngôi, chỉ là hắn luôn được Hoàng đế đặt ở địa vị cao, cho nên mới khiến người đời hiểu lầm, hắn tất nhiên sẽ trở thành thiên tử tương lai của Đại Lâm.
Mà hiện tại, vị hôn thê của Thẩm Giới vẫn là Ninh Gia. Nếu hắn không cưới, ắt sẽ khiến trong triều làm loạn một trận gió tanh mưa máu. Nếu để hắn cưới Ninh Gia, ngực Quan Linh hơi nhói, giả sử chưa bao giờ có chuyện gả thay, liệu có phải cuộc đời này Thẩm Giới sẽ có thể được an hưởng thái bình?
Nàng ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này, không nói đến chuyện Thẩm Giới và Ninh Gia có tình nguyện phụng mệnh thành hôn hay không, kiếp trước còn có người khác kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Nếu hắn thực sự liên hôn với phủ Tướng quân, vị quân chủ kia nào có thể chịu đựng được khi trên đời lại có một Vương gia quyền cao chức trọng như Thẩm Giới.
Như vậy, lại một lần nữa, vẫn chỉ có thể nhận lấy kết cục thê thảm như vậy sao?
Quan Linh tạm thời không tìm ra được cách giải quyết, điều duy nhất nàng có thể thay đổi chính là kiếp này, dù sống hay chết, nàng phải luôn ở bên hắn, cùng hắn đối mặt với mọi chuyện.
Nàng trầm tư suy nghĩ mãi mà vẫn không ra được cách nào, vì thế buồn bực không vui mấy ngày, cộng thêm lần nằm trong tuyết ở Phong Lang Sơn bị nhiễm phong hàn, sau khi trở về nàng đã bệnh nặng một trận.
Bệnh của Ninh Gia vẫn chưa khỏi hẳn, nàng ấy vẫn đang ở chùa Phù Sơn điều dưỡng thân thể. Quan Linh lại bị bệnh, Ninh lão phu nhân đau lòng không thôi, cả ngày tụng kinh niệm phật, chỉ mong hai con gái yêu sớm ngày khỏi bệnh.
Ban đêm Quan Linh nằm ở trên giường, giương mắt nhìn đèn hoa trên nóc giường, ánh mắt mơ màng. Bỗng nhiên nàng nghe thấy được một chuỗi tiếng bước chân bí ẩn dần tiến lại gần. Nàng cảnh giác mở to hai mắt, cửa sổ ở sương phòng vẫn chưa có bất kỳ tiếng động nào.
Nàng nghi ngờ có lẽ là do bản thân quá nhạy cảm, bởi vì ký ức kiếp trước vẫn còn luẩn quẩn trong đầu nên mới trở nên sợ bóng sợ gió. Nàng yên lòng nhắm mắt lại, muốn chìm vào giấc ngủ, song lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cả người nàng như bị bao phủ bởi một loại khí thế mạnh mẽ.
Nàng mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, cùng với ngũ quan đẹp đẽ đang tiến lại gần, cái mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi nàng.
“A!” Quan Linh hiển nhiên hoảng sợ, vô thức giơ tay đập vào khuôn mặt kia, cánh tay lại bị người ta nắm chặt, không thể giãy giụa được.
Thẩm Giới trầm thấp cười một tiếng, búng nhẹ một cái lên trán nàng: “Thật sự bị bệnh đến choáng váng rồi sao, ngay cả ta mà cũng không nhận ra nữa.”
Hắn nghe nói nàng cuối cùng cũng trở về từ Tây Cương, nên muốn đi gặp nàng ngay lập tức. Nhưng vì quan hệ đặc thù giữa mình và phủ Tướng quân cần phải tránh hiềm nghi, cho nên đành phải vượt nóc băng tường trong đêm, lẻn vào khuê phòng của nàng như ăn trộm, không ngờ sẽ khiến nàng bị dọa sợ.
Thẩm Giới đánh giá tính tình của nàng, dự đoán nàng sẽ dữ dằn dạy dỗ mình một trận, nhưng đột nhiên hắn lại bị nàng ôm chầm lấy không kịp đề phòng, cả khuôn mặt bị ép đè lên bầu ngực sữa mềm mại thơm ngát của nàng, thoáng chốc lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ như máu.
Nội tâm hắn giãy giụa hồi lâu, cuối cùng lại lựa chọn khuất phục, mặc cho nàng khinh bạc mình, sau đó lại đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng ngửi mùi hương ngọt ngào trên người nữ tử, hàng mi dài khẽ rung động.
Thật lâu sau, cánh tay vòng quanh cổ hắn mới dần dần buông ra, Thẩm Giới lưu luyến ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mông lung đẫm lệ của nàng, vết đỏ trên mặt hắn dần lui đi, chuyển thành quan tâm nói: “Sao nàng vừa gặp bổn vương đã khóc rồi?”
Lúc ở Ngọc Sinh Yên cũng như vậy, nàng ngủ cùng hắn trong Vương phủ, mơ một giấc xong cũng khóc lóc tỉnh lại. Bây giờ về nhà mình, lúc nhìn thấy hắn, hai mắt nàng vẫn đẫm nước mắt.
Quan Linh nhớ đến đủ loại chuyện cũ trong kiếp trước, rũ mắt rưng rưng nói: “Thần thiếp rất nhớ Vương gia.”
Dứt lời hai người đều ngạc nhiên, nàng là người tự nhận ra đầu tiên, hiện tại nàng vẫn chưa gả cho Thẩm Giới, tự xưng thần thiếp ở trước mặt hắn, không chỉ mất thân phận, mà còn thực sự… thực sự quá mất mặt.
Quan Linh vùi đầu vào gối, hai má đỏ bừng, không chịu đối mặt với Thẩm Giới lần nữa.
Thẩm Giới sững sờ một lúc vì xưng hô thân mật này của nàng, trong giây lát khóe môi không nhịn được cong lên, hắn kéo nàng ra khỏi mấy lớp chăn, ôm vào trong ngực, nhéo cằm nàng truy hỏi: “Nàng vừa mới tự xưng mình là gì, nói lại lần nữa cho ta nghe nào.”
Hai người dây dưa hồi lâu, nàng càng tránh không chịu nói, hắn càng dò hỏi tới cùng, cuối cùng Quan Linh thẹn quá hóa giận, chỉ vào cánh cửa đóng chặt: “Chàng đi ra ngoài!”
Thẩm Giới tìm cơ hội chụt một cái lên má nàng, thấy đủ rồi thì dừng lại, hắn vén mái tóc rối bù của nàng ra sau tai như không có việc gì, cả người gần như muốn nằm lên giường cùng với nàng.
Hắn đứng dậy sửa sang lại quần áo của mình, lúc xoay người không còn càn rỡ như vừa rồi nữa, chỉ nghiêm túc nói với nàng: “Được rồi, đã không còn sớm nữa, nàng cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, ta đi về trước, hôm khác lại đến gặp nàng sau.”
Trên mặt Quan Linh lộ vẻ không nỡ, trong giọng nói cũng chứa đầy sự tủi thân, như con mèo cào nhẹ vào tim hắn: “Chàng vừa mới tới chưa được bao lâu…”
Thẩm Giới bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt toàn là ý cười, giọng điệu cưng chiều: “Rốt cuộc nàng muốn ta đi hay ở lại?”
Quan Linh biết rõ hắn cố tình hỏi vậy, nhưng nàng lại không muốn khẩu thị tâm phi, luôn luôn giận dữ với hắn như trước kia, nàng vô cùng thành thật nói với hắn: “Ta muốn chàng ở lại.”
Dứt lại nàng lặng lẽ dịch đến mép giường, dành ra hơn nửa vị trí trên giường, đoạn liếc mắt đưa tình nhìn hắn, giọng nói cũng vô cùng lưu luyến: “Ta muốn chàng ngủ cùng với ta.”
Thẩm Giới nhẹ nhàng khụ một tiếng, ánh mắt do dự, thực ra hắn đã hơi động tâm rồi, nhưng vẫn còn lắc đầu: “Chúng ta vẫn chưa thành thân, như vậy không tốt.”
Quan Linh quay người đi, giả vờ giận dữ: “Nếu bây giờ chàng bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ không bao giờ để ý đến chàng nữa.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhanh chóng thỏa hiệp, sau đó cúi người xuống khẽ xoa bả vai nàng, dịu dàng dỗ nàng: “Tối nay ta không đi nữa, ta ngồi ở đây cùng với nàng được chưa?”
“Không được, trước đây chàng toàn ôm ta ngủ.” Nàng rụt cổ lại, cảm thấy vô cùng xấu hổ, không chịu để cho hắn chạm vào.
Thẩm Giới dở khóc dở cười: “Trời đất chứng giám, ta đã bao giờ ôm nàng ngủ đâu?”
“Hừ, vong ân phụ nghĩa, vừa xuống giường đã trở mặt không nhận người.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]