Bẵng đi sau đó mấy ngày, Chung Văn cầm tờ khế đất từ trên tay Lâm Thành, nhìn y đầy do dự:. “Thiếu gia, thực sự muốn bán tiểu viện này đi sao?”
“Ta không ở nữa thì giữ lại làm gì, thà bán đi dùng tiền vào việc có ích hơn.”
Lâm Thành vừa nói vừa hí hoáy viết nốt mấy dòng cuối cùng rồi đưa tờ giấy hắn vừa viết xong cho Chung Văn, căn dặn:
“Sau khi ta đi ngươi cứ theo như những gì đã viết trong này mà chi tiêu số tiền cho hợp lý. Sau này ta trở về biết ngươi không làm đúng như lời căn dặn của ta thì ta chắc chắn sẽ khiến ngươi cả đời này phải hối hận.”
“Xin thiếu gia yên tâm. Thuộc hạ nhất định sẽ làm đúng như lời thiếu gia dặn.”
Lâm Thành gật đầu hài lòng. Hắn cũng tin tưởng Chung Văn sẽ không làm hắn thất vọng.
“Thuộc hạ có thể hỏi thiếu gia định đi đâu không? Bao giờ thì trở về?”
Lâm Thành bước ra ngoài cửa, nhìn một lượt căn nhà đã chứa đựng bao kỷ niệm của hắn từ lúc xuyên việt đến thế giới này, mỉm cười ngẩng đầu nhìn xa xăm. Đôi mắt hắn sáng long lanh ẩn chứa bên trong là niềm hi vọng và tự tin tràn đầy.
“Ta muốn đến kinh thành.”
Hắn muốn xác nhận lần nữa tình cảm của bản thân rồi mới và quyết định con đường đi của chính mình sau này.
...***...
Thái hậu của Đông Vân quốc là một người phụ nữ đa mưu túc trí hiếm có. Thượng Nguyên khi mới bốn tuổi đã mất mẹ. Bà khi đó là hoàng hậu, chỉ có một đứa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-tay-trang-cua-ac-ba-xau-xi/1722190/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.