Sáng hôm nay thời tiết đặc biệt kém. Bầu trời âm u khiến người ta rùng mình. Rảnh rỗi sinh nông nỗi ta đành ngồi xem tiểu thuyết giết thời gian Đọc quyển tiểu thuyết này ta thật bất bình thay cho nàng (cái chính là vì tên gọi Ân Đình)! Vì vậy ta quyết định gửi vài dòng tâm sự "thân thương" đến tác giả để bày tỏ nỗi lòng.
Vừa gõ bàn phím ta vừa lẩm bẩm:" Phải chi mình là Thiên Hoa quận chúa thì đâu có chuyện như vậy". Ngay khi nhấn gởi ta bỗng nhiên cảm thấy cả người tê dại, đầu đau như búa bổ. Ta định kêu lên nhưng cổ họng tắc nghẽn làm ta không thể lên tiếng. Khi mở mắt tỉnh lại ta đã đến một nơi cổ xưa và được đám nô tì hò vui kêu tên ta là Thiên Hoa quận chúa. Ta đã xuyên không vào cuốn tiểu thuyết đánh ghét kia. Nhưng cũng khá thích thú vì giờ đây ta có thể cải biên lại cuốn tiểu thuyết và chuyện tình bi thảm giữa quận chúa và tên tướng quân vong ơn phụ nghĩa kia.
"Thế gian không có gì là tuyệt đối! Thế nên dù có là vật hy sinh thì có chết cũng phải kéo trư nữ, tra nam xuống mồ". Liệu cô có thể dùng những kỹ năng và sự tư duy của cô để giúp cho quận chúa lấy lại những gì thuộc về mình không?