Ta vừa tới khu vực trồng mai trong ngự hoa viên, Tiêu Hoan Di và Tiêu Lương Tĩnh đã tới theo sau, bên cạnh còn có Tiêu Ngọc Tình - thất hoàng muội của ta.
- Đại hoàng tỷ rảnh rỗi thật, không biết hoàng tỷ ra đây để làm gì thế?
- Ta ra đây để làm gì, không đến lượt hai đứa lên tiếng. Tương quý quân không dạy hai đứa, gặp trưởng tỷ, là phải biết hành lễ sao?
- Ngươi là cái thá gì mà dám nhắc tới phụ quân của chúng ta? Phụ quân đã dạy rồi, với kẻ như ngươi không cần phải hành lễ!
- Hoá ra Tương phụ quân dạy hai đứa như vậy. Ta phải báo lại với mẫu hoàng thôi.
- Ngươi dám!!!
Chỉ vài câu đơn giản, ta đã khích cho chúng tức điên lên. Hai đứa nhỏ này là huynh muội cùng cha, một đứa không ưa ta, đứa còn lại cũng chẳng thích ta. Tương quý quân mấy năm nay cậy sủng mà kiêu, chúng nó cũng sinh kiêu theo cha mình, xứng đáng được dạy dỗ ra trò.
Ta lùi lại, dẫn chúng tiến đến gần cây mai Tứ Quý được trồng bên một chiếc hồ. Làm bộ muốn tránh chúng đi, chúng lại cứ bám rịt lấy ta.
Ta giả bộ không biết, chăm chú nhìn ngắm cây mai trước mắt. Những cánh hoa đỏ nổi bần bật trên nền tuyết trắng, nhìn xa tựa như đốm lửa ngày đông, nhỏ bé mà ấm áp.
Ta vươn tay hái một cành mai đã ngắm từ trước. Bỗng một bàn tay khác vươn ra nắm lấy nó trước ta.
Ở cổ tay áo của bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-song-lai-cua-hon-quan/2677687/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.