- Nhi thần...nhi thần thực sự không biết, không thấy gì cả!! Hu hu, phụ quân ơi!!
Thất hoàng muội oà khóc ngay tại chỗ, vùi đầu vào lòng Huyền quân khóc nức nở như thế muội ấy mới là người bị ngã xuống nước. Dáng vẻ đáng thương không sao tả nổi. Muội ấy vừa khóc, bỗng cất tiếng ho vụn vặt.
- Duyên Mộc, rót cho Thất hoàng muội một chén nước ấm đi.
Ta vươn tay vuốt lồng ngực, cố nén cơn khó chịu trong người, lại cất lời. Duyên Mộc nghe vậy, vội vã rót nước đưa tới, Huyền quân vội cầm chén nước cho Thất muội uống. Uống xong mới thấy mặt muội ấy dịu lại.
Huyền quân đặt chén lên bàn gỗ gần đó, dùng ánh mắt dò xét liếc ta một cái rồi chăm chú vuốt lưng cho Thất muội.
Uống nước nóng là một trong những cách làm dịu bệnh của muội ấy. Mà khi muội ấy bắt đầu ho khan, chính là biểu hiện của việc phát bệnh.
Huyền quân ôm nữ nhi mình vào lòng, lại quỳ xuống nói với mẫu hoàng rằng hôm nay ta đã chịu kinh hách, nên cho ta về nghỉ ngơi, sau đó sẽ tra cứu chuyện này sau.
Mẫu hoàng không đồng ý lại tiếp tục tra hỏi, và đương nhiên hai đứa chúng muội muội đệ đệ trời đánh của ta vẫn cãi chày cãi cối.
Đám người Tương quý quân ra sức nói đỡ, thậm chí còn tìm đâu một cung nữ tới khai gian rằng nhìn thấy ta sảy chân ngã xuống nước rồi đổ tội cho đệ đệ.
Mọi chuyện như đi vào bế tắc.
Ta không chắc chắn chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-song-lai-cua-hon-quan/2677686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.