Thứ hai, ngày 16 tháng 4 Gần tối Đạt Minh gọi điện thoại đến, anh nói có một người bạn muốn gặp tôi vàbảo tôi phải đến ngay quán Thanh Thiên. Tôi hỏi anh, “Là ai vậy? Sao gấp thế?”Đạt Minh chỉ cười trong máy, “Tuyết Nhi, cậu tới đây đi rồi biết”. Nói xongliền cúp máy. Thật đáng ghét, vừa mới tắm rửa xong, tôi định là tối nay sẽ ở nhà xem phimTiếuNgạo Giang Hồ vì nghe đồng nghiệp nói Lý Á Bằng diễn vai Lệnh Hồ Xung rấttuyệt, càng xem càng thú vị. Hồi chiều trên đường về nhà, tôi đã ghé qua tiệmthuê phim, định tối nay mình sẽ xem cho đã. Tôi cũng là “khách giang hồ thânbất do kỷ”, chỉ có điều không có khí phách ngang tàng như những bậc anh hùng kìnữ mà thôi. Tôi vội vàng sửa soạn một chút rồiđến quán Thanh Thiên. Đạt Minh và một cô gái đang ngồi ở phòng trước đợi tôi.Tôi nghĩ, là bạn gái của Đạt Minh chăng? Có ý gọi tôi đến để làm quen chăng?Thấy tôi vừa đến, Đạt Minh và người bạn gái kia đứng dậy ra đón, Đạt Minh cười,chỉ cô gái và hỏi, “Tuyết Nhi, cậu còn nhớ cô ấy chứ?”. Cô gái mỉm cười nhìntôi. Tôi vội vàng lục lại ký ức. À! Tôi nhớ ra rồi, “Cậu có phải là Tần MinhQuyên đó không?”. Minh Quyên thấy tôi đã nhận ra bạncũ, liền mỉm cười rạng rỡ, “Cô bạn cũ của tôi! Cậu vẫn còn nhớ mình sao?” “Sao quên được?” Tôi bước tới nămtay cô ấy, vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên. “Thế nào rồi, cậu vẫn khỏe chứ? Làmviệc phát tài ở đâu vậy?” Minh Quyên có nụ cười rất đẹp, vớimột suối tóc dài, gương mặt trái xoan, mặc một bộ đầm hồng, dáng người đầy đặn.Cô vẫn là một đại mỹ nhân như thuở nào. “Minh Quyên, cậu vẫn đẹp và trẻtrung như trước. Cậu xem mình nè, giống hệt bà lão không?” Đạt Minh đứng bêncạnh nhìn chúng tôi cười nói vui vẻ mà không chen vào được lời nào. Để chúngtôi vui vẻ hào hứng một lúc rồi, anh mới nói, “Mời hai bạn, chúng ta cùng lênlầu vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”. Tôi nói chuyện tiếp với Minh Quyên, “MinhQuyên vẫn xinh đẹp như ngày nào, sao không dẫn chồng cùng đến chơi?” Minh Quyên vừa rót rượu vừa trả lờitôi, “Mình làm gì có chồng hả cậu? Ôi! Người mình yêu thì không yêu mình, ngườiyêu mình thì mình lại không yêu…” Đạt Minh vừa tiếp rượu cho chúng tôi, vừaluận đàm lý thuyết về chủ nghĩa độc thân. Đạt Minh bảo, “Ái tình là một gia vịtất yếu của cuộc sống, cuộc sống của chúng ta sao có thể thiếu gia vị này được.Có điều là đợi hoài mà chẳng thấy đâu…” Minh Quyên cắt lời của Đạt Minh,“Được rồi, thôi đừng bàn tới chuyện này nữa. Ai thích yêu thì cứ yêu đi” MinhQuyên không uống được nhiều, mới vài ly nhỏ đã huyên thuyên bất tuyệt. Đối với Minh Quyên, có rất nhiềuchuyện để nhớ. Lúc học phổ thông, Minh Quyên chính là nàng công chúa đẹp nhấtlớp tôi. Đến năm lớp 11 đã trở thành hoa khôi xinh đẹp như hoa như ngọc. Cũng nămấy có hai giáo viên trẻ tới thực tập. Một người là thầy dạy nhạc được phân côngxuống dạy lớp tôi. Tôi vẫn còn nhớ thầy ta tên Bạch Ninh Tân, cao khoảng 1,72m,người dong dỏng, trông là biết ngay dân nghệ sĩ. Bấy giờ Minh Quyên là lớp phóvăn nghệ của lớp. Gặp đúng lúc trường có tổ chức tiết mục văn nghệ dành cho họcsinh trung học. Minh Quyên chuẩn bị biểu diễn một tiết mục múa, thầy Ninh Tântrở thành thầy phụ đạo của cô ấy. Lúc ấy chúng tôi vẫn thường nhìn thấy MinhQuyên và thầy Ninh Tân cùng thảo luận về những điệu múa, và luyện tập cùng nhautrong phòng nhạc. Có khi chủ nhật mà Minh Quyên cũng không về nhà (nhà cô ở tậnngoại ô) mà ở lại trường tập múa với thầy Ninh Tân. Trời đã không phụ người cóchí và năm ấy Minh Quyên đã đạt được giải nhất, sau đó lại nghe nói Minh Quyênvà thầy Ninh Tân yêu nhau. Kết thúc đợt thực tập, Minh Quyên không còn tâm tríđâu mà học hành nữa, ngày càng sa sút, đến nỗi không thể tham gia kỳ thi tốtnghiệp cuối cấp. Một thời gian sau, có tin đồn thầy Bạch Ninh Tân đã tốt nghiệpvà đi Quảng Châu. Thế là, Minh Quyên lại đến Quảng Châu để tìm thầy. Tôi tưởng mình khó gặp lại MinhQuyên. Trước khi chia tay, Minh Quyên nói, “Lần này mình về, chẳng muốn đi nữa.Phiêu bạt bao năm trời, mình cũng mệt mỏi quá rồi. Sau này chắc chúng ta sẽđược gặp nhau thường xuyên hơn”. Đạt Minh đưa tôi về, tôi thấy đầumình nặng trĩu. Đạt Minh dìu tôi vào phòng, vừa nằm xuống là tôi đã muốn dípmắt. Tôi lẩm bẩm nói với Đạt Minh, “Đạt Minh, cậu về được rồi. Cảm ơn cậu đãđưa mình về nhé”. Thứ tư, ngày 18 tháng 4 Giữa đêm S ắp tan ca thì Đạt Minh gọi điện đến báo tin cho tôi là anh đã liên hệ đượcvới một xí nghiệp có thể tài trợ cho chúng tôi tổ chức buổi họp mặt bạn bè. Anhđịnh là tối nay gặp nhau ở quán Thanh Thiên. Minh Quyên và Thành sẽ cùng đến. Tôi từ chối, “Đạt Minh à, trong lòngmình bất an quá. Mình không muốn đến đâu”. Đạt Minh bảo, “Cậu phải quan tâm đếnbuổi họp mặt bạn bè này. Chỉ còn có mười mấy ngày nữa là tới rồi, cậu không nênbỏ cuộc như vậy chứ”. Tôi nói là tôi thực sự muốn rút lui. Đạt Minh nói dứt khoát, “Không được,Tuyết Nhi, cậu nhất định phải tham gia cuộc họp lớp này. Cậu đợi mình nhé, mìnhđến đón cậu ngay”. Không lâu sau, dưới lầu đã có tiếngcòi xe hơi vang lên. Đã đến nước này, tôi đành miễn cưỡng đi. Nhưng không thấyMinh Quyên trên xe, tôi hỏi Đạt Minh: ”Minh Quyên đâu?”. Đạt Minh nói là cô ấycó việc phải đi, tôi hiểu đây là “âm mưu” của Đạt Minh và Thành thôi. Tôi nói Minh Quyên không đi, tôicũng không đi. Đạt Minh như chẳng nghe lời tôi nói, thản nhiên cho xe chạy đếnquán Thanh Thiên. Doanh nghiệp mà Đạt Minh nói tới làmột xưởng sản xuất giấy ở thành phố này. Giám đốc là một người đàn ông cao tokhoảng 40 tuổi, nói tiếng phổ thông ngọng nghịu. Ông ta họ Ngô, Đạt Minh giớithiệu ông ta là Tổng giám đốc Ngô. Bữa ăn hôm nay là do Đạt Minh chiêu đãi. Ngôtổng rất nho nhã, ông nói rất thích Đạt Minh và cũng rất thích tôi. Ông ta vuivẻ nhận lời tài trợ cho buổi họp mặt của chúng tôi. Sau bữa cơm tôi đòi về, Đạt Minh nhẹnhàng bảo tôi cùng đến sàn nhảy vui chơi khiêu vũ cùng ông Ngô vài bản. Tôi từchối. Đạt Minh nài nỉ, “Tuyết Nhi, tại saocậu lại cố chấp vậy chứ? Mình giới thiệu cậu với ông Ngô, ông ấy tỏ ra rấtthích cậu. Cậu mà không nhảy cùng ông ta mấy bản thì e là số tiền tài trợ đó sẽrất khó đến được tay chúng ta. Mình chỉ hy vọng cậu sẽ phát huy vẻ hấp dẫn củamình để làm vui lòng ông ấy tối nay. Đợi đến khi món tiền ấy vào tài khoản củachúng ta rồi thì mình sẽ không liên hệ gì với ông ta nữa”. Đạt Minh hơi nôn nóng, “Tớ xin cậuđấy Tuyết Nhi!” Dẫu không muốn tí nào, nhưng tôicũng đành đi với Đạt Minh đến sàn nhảy Nguyên Dã Ca. Ông Ngô hăng hái mời tôi nhảy. Bấtđắc dĩ, tôi phải theo ông ra sàn nhảy. Ông ta khen tôi khiêu vũ đẹp, người lạixinh xắn, lại còn kể tôi nghe về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình, vợ và contrai 12 tuổi của ông đã chết trong một lần bị lật thuyền cách đây một năm. Chođến nay, ông vẫn sống cô độc một mình, muốn tìm một cô gái vừa ý để chung sốngnhững ngày tháng còn lại Tôi không muốn nghe ông ta nói vềtình yêu vì tôi cũng là một người đang đau khổ vì tình. Tôi cũng chẳng vui thúgì khi gặp một người đàn ông cứ lải nhải kể khổ kể sở với phụ nữ. Tôi cắt lời ông, “Ông Ngô này, chúngta nói chuyện khác đi”. Nhưng ngoài chuyện hôn nhân củamình, ông chẳng biết nói gì cả. Khi kết thúc cuộc vui, ông ta lại giành đưa tôivề. Về đến nhà đã hơn 11 giờ đêm. Mệt mỏi, tôi đi tắm nước ấm, sau đó ngồi đánhmấy dòng chữ này. Thứ sáu, ngày 20 tháng 4 Chiều tan ca, ra tới cổng công ty thì tôi thấy Tần Minh Quyên đứng chờ với nụcười rạng rỡ, chúng tôi cùng tới nhà hàng Phượng Hoàng. Quyên trả tiền, cô nói,về bao nhiêu ngày rồi mà hai đứa tôi vẫn chưa gặp nhau riêng buổi nào. Quyên uống rất nhiều rượu nho, có vẻ như đang cao hứng. Quyên nói, “Tuyết Nhi,sao cậu không hỏi mấy năm nay mình sống ra sao? Đã làm những gì?” Ánh mắt Quyên, rõ ràng như đang chờđợi tôi hỏi câu gì đó, tôi nói, “Quyên ạ, mình không muốn hỏi vì đó là chuyệnriêng của cậu, sao mình có thể hỏi lung tung được”. Quyên nói, “Nhưng con người kể cũngkỳ cục, càng là chuyện riêng tư của mình thì lại càng muốn thổ lộ với ngườikhác, không nói ra được ắt sẽ cảm thấy đầu óc bức bối đến phát điên lên mất Tôi nói, “Thế cậu có điều gì muốntâm sự không? Năm ấy, sau khi tốt nghiệp trung học, chẳng phải cậu đi tìm BạchNinh Tân sao?” Quyên ngửa cổ uống ực hết nửa ly rượu nói, “Đừng nhắc đến cáithằng cha họ Bạch đó nữa, hồi ở Quảng Châu, chút nữa là tớ giết hắn…” Tôi nói, “Thật sao? Hai người yêunhau lắm mà?” Quyên nói, “Toàn là xảo trá cả, cómột điều bí mật mà các bạn không biết được đâu, hồi học lớp 11 mình đã bị hắncướp mất đời con gái. Hồi đó mình có biết đếch gì đâu, chỉ thấy có thiện cảmvới hắn, còn hắn thì chỉ dụ dỗ mình. Chiều hôm ấy, sau khi tập múa xong, hắnhẹn mình đi khiêu vũ. Trong tiếng nhạc kích thích, mình và hắn rất vui, hắnxiết mình vào lòng mỗi lúc một chặt, rồi hôn bầu ngực mới nảy nở của mình. Mìnhđã bao giờ trải qua cái cảm giác kích thích thế đâu. Hôm ấy mình mặc một bộ đầmtrắng liền thân làm nổi bật các đường cong của cơ thể. Tiếp sau đó chúng mìnhrút về chỗ dành cho những cặp tình nhân. Hắn lấy tay kéo quần lót mình xuống,chúng mình ngồi đó và quan hệ với nhau. Hồi đó mình nghĩ, một khi hai bên namnữ có quan hệ tình dục với nhau thì sau này thể nào cũng lấy nhau, sinh con đẻcái, mình đã coi như là vợ hắn. Thế là từ đó về sau, mình và hắn thường xuyênquan hệ với nhau. Rồi kết quả là mình dính bầu, may là mẹ mình phát hiện sớmnên không ai ở trường biết cả. Nhưng hồi đó mình rất khổ tâm, mẹ mình khóc lênkhóc xuống vì chuyện này, sau cùng mẹ mình gọi Bạch Ninh Tân đến nói chuyện,hắn hứa sau này nhất định sẽ cưới mình. Thực tập xong, hắn trở về trường sưphạm, nhưng cũng quay lại nhà mình mấy lần, lần nào hắn đến, chúng mình cũng ănnằm với nhau. Mình đem cả tâm hồn và thể xác dâng hiến cho hắn. Mình tốt nghiệpphổ thông thì hắn cũng tốt nghiệp đại học, đương nhiên hắn có thể đến dạy ở mộttrường trung học, nhưng lại bỏ đi Quảng Châu. Đến Quảng Châu hắn không làm đúngngành của mình mà làm thuê cho một tiệm chụp hình ở làng quê. Sau khi tốtnghiệp, mình đến Quảng Châu tìm hắn, cùng đồng cam cộng khổ với hắn. Vì hắn, cólúc mình phải đi làm gái với mong muốn hắn có thể làm nên trò trống gì đó,nhưng nửa năm sau, hắn ăn cắp của chủ tiệm chụp hình hai mươi ngàn tệ và lặnmất tăm. Thế là tự nhiên mình thành con nợ của tay chủ tiệm Sau đó, thằng chủ tiệm hình hơn 30tuổi này chiếm được mình, mình cũng đành phó mặc theo hắn”. Quyên không nói tiếp nữa, nhấc lylên, “Tuyết Nhi, cạn ly cái nào, chuyện của cậu, mình cũng biết, chỉ có điềumình không muốn hỏi cậu, nhưng mình biết sẽ có một ngày cậu nói cho mình, nóigì thì nói, tụi mình đồng cảnh ngộ, dễ hiểu nhau hơn”. Quyên nói tiếp, “Mình phải cắn răngnhịn đắng nuốt cay theo cái thằng chủ tiệm này, nhưng mình chưa bao giờ có ýđịnh tha cho cái thằng cha họ Bạch đó, cuối cùng, một hôm, mình cũng hỏi dòđược tin của hắn, hóa ra hắn ở Thâm Quyến, làm “trai bao” cho một bà giàu có,hắn vẫn không chịu sống cho đàng hoàng, chỉ muốn ăn bám, hưởng thụ trên tuổixuân của người khác. Mình tìm cơ hội đi Thâm Quyến, hẹnhắn tới gặp. Gặp mình, hắn có vẻ rất xúc động, mình làm bộ nhớ thương hắn dadiết, chúng mình ra khách sạn thuê phòng, sau một hồi mây mưa điên cuồng, thấyhắn không có vẻ nghi ngờ gì mình, mình bèn lấy thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn dụ chohắn uống - Quyên dừng lại hồi lâu - thằng khỉ gió đó phước lớn mạng lớn, khôngchết, hắn uống thuốc ngủ xong, mình trốn khỏi khách sạn, nhưng phải ngồi tù hainăm…” Quyên nói, “Những chuyện trái ngangnày, mình không bao giờ muốn nhớ lại nữa, bây giờ mình chẳng có gì cả, mấy chụcngàn tệ dành dụm được trong mấy năm làm lụng ấy, mẹ mình cất giùm, coi như bùcho tuổi xuân của mình, nhưng mình vẫn còn một con đường dài dằng dặc phíatrước…” Quyên đã uống đến say khướt, tôiđành phải đưa cô về nhà, bây giờ thì Quyên ngủ vùi trên ghế salon, thật bấtcông, tại sao trên đời này, chỉ có đàn bà mới phải chịu nhiều đắng cay, khổ sở? Thứ bảy, ngày 21 tháng 4 Trời quang mây tạnh H ôm nay là thứ 7, tôi định ngủ cho đã, rồi chiều sẽ ra ngoại ô thăm Gia Gia.Nhưng mới sáng ra, Thành đã gọi điện đến, nói mới về chiều hôm qua nhưng vẫnchưa ghé về nhà. Anh chẳng biết vợ còn giận dỗi gì không? Hơn nữa tận đáy lòngmình, anh cũng chẳng yêu gì căn nhà đó. Tôi khuyên, “Thành này, thôi cậuđừng thế! Không phải tình cảm của hai vợ chồng cậu vẫn tốt đẹp đó sao?” Thành nói, “Dĩ nhiên mình vẫn yêu côấy, nhưng cô ấy không hiểu mình gì cả. Mọi chuyện trong gia đình về cơ bản đềudo mình gánh vác. Ngay cả đến việc học hành của con cái cũng mình lo, cô ấy cóphải làm gì đâu? Mình càng nhịn nhường thì cô ta càng tự mãn, làm như mình đangăn bám cô ta không bằng”. Tôi nhỏ nhẹ, “Hai vợ chồng cậu cóthể từ từ trao đổi với nhau mà. Cậu không đem tất cả những điều cậu nghĩ mà bàytỏ với cô ấy thì cô ấy làm sao hiểu được trong lòng cậu đang nghĩ gì được chứ?” Thành vẫn khăng khăng, “Mình khôngmuốn nghĩ tới chuyện này nữa, mình có còn cái uy của thằng đàn ông con trai nữakhông đây? Dù là vợ chồng đầu gối tay ấp đi nữa, thì cũng cần phải tôn trọnglẫn nhau chứ”. Im lặng, tôi cũng chẳng còn biết nóigì được nữa. Thành tiếp lời, “Này Tuyết Nhi, cậunói đi! Vợ chồng với nhau mà không hiểu nhau gì cả thì làm sao có thể cùng nhaugiải quyết được vấn đề”. Tôi nghĩ thầm, chắc lúc này anhchàng đang buồn bã lắm. Tôi tiếp lời, “Thành này, mình hiểu nỗi khổ tâm củacậu. Lần này, vì lý do gì mà cậu và vợ cậu cãi nhau vậy?” Giọng Thành có phần xúc động, “Cảmơn cậu, Tuyết Nhi à, cậu có thể hiểu mình là mình đã vui lắm rồi, vợ mình bâygiờ càng ngày càng nhỏ nhen ích kỷ. Việc lần này mình khó mà tha thứ cho cô ấy,nhất là cô ấy đã xúc phạm tới cậu”. “Nói tới mình à?” Tôi có chút ngạcnhiên. “Vậy đấy, lần trước lúc bọn mìnhcùng đi đến bưu điện để gởi thông báo họp lớp, rồi lúc bọn mình cùng ngồi trongquán ăn, có người bạn của vợ mình nhìn thấy, người bạn đó kể lại với cô ấy. Côấy đã không thèm nghe mình giải thích, nổi giận đùng đùng. Cô ấy cho là chúngta “tình cũ không rủ cũng tới”, nói cậu “thế này thế nọ”. Thành ngại không nóitiếp nữa. Tôi nói, “Thành à, xem ra tất cả mọichuyện đều do mình cả. Mong cậu tha thứ. Mình có cần phải gặp vợ cậu giải thíchmọi chuyện không?” Thành vội nói, “Chuyện đó không đượcđâu. Cậu làm như thế thì chỉ khiến cho sự việc tồi tệ hơn thôi. Tuyết Nhi này,bây giờ cậu ra đây được không? Mình rất muốn gặp cậu”. Nghe Thành nói, tự nhiên tôi cảmthấy rất ngại ngùng, tôi đã đem lại phiền phức cho Thành rồi. Nếu tôi tiếp tụcgặp Thành, thì hậu quả khó mà có thể lường trước được. Đang gặp trắc trở trongchuyện tình cảm vợ chồng thì người đàn ông có thể dễ dàng đi vào con đường vụngtrộm, vì đàn ông dường như yếu đuối hơn phụ nữ. Nhưng tôi cũng không muốn tronglúc tinh thần của Thành đang yếu đuối, cần người tâm sự khuyên can mà lại tránhné anh, bạn bè như thế cũng thật là không ph Tôi nhẹ nhàng bảo Thành, “Thành à,mình rất thông cảm, và cũng rất muốn chia sẻ với cậu, chỉ có điều hôm nay thìkhông được vì Tần Minh Quyên đang ở chỗ mình”. Thành nói, “Tần Minh Quyên hả? Bạnấy đã đi Quảng Châu rồi mà?” Tôi đáp, “Bạn ấy trở về rồi. Giờ đang vùi đầu ngủở nhà mình nè! Tối qua Quyên uống say quá. Thành à, hay là nếu như cậu thựckhông muốn về nhà thì hãy đến nhà mình đi”. Thành nghĩ một lát rồi nói, “Thôiđược rồi, hiện tâm trạng mình đang không vui, đợi sau này đi”. Tôi nói:“Vậy giờ cậu đi đâu?” Thành lặng lẽ cúp máy. Tay Thành này cũng thực là! Có gìphải khổ tâm đến như vậy chứ? Có rắc rối gì thì hai vợ chồng cứ giải thích rõràng đâu đấy với nhau là được thôi mà. Trong đời sống vợ chồng, dầu có xungkhắc đến thế nào đi nữa thì quan trọng nhất là hai bên cần phải thật lòngthương yêu nhau. Nếu còn tình yêu thì vợ chồng sao mà không thể hòa hợp lạiđược chứ? Mãi cho đến gần trưa, Minh Quyên mớithức giấc, hỏi giọng ngái ngủ, “Tuyết Nhi, mới sáng sớm mà cậu đã gọi điện choai vậy?” Tôi trả lời, “Thành đó!” “Ồ! Cậu ta vẫn còn lưu luyế sao?Mình thì chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện phiếm với cậu ta nữa”. Buổi chiều tôi ra ngoại thành thămcon. Minh Quyên nghe nói cũng háo hức đòi đi theo. Cuối cùng tôi cũng chẳng gặpđược con vì ba mẹ Hà Quốc An đã về quê cả, tôi thấy trống trải quá. Buổi tối,tôi rủ Minh Quyên đi xem phim, nhưng Minh Quyên dường như chẳng muốn đi đâu.Trong lòng tôi cứ mãi nghĩ tới Thành, “Thành ơi, hiện giờ cậu đang ở đâu?” Thứ hai, ngày 23 tháng 4 Trời âm u có mưa Còn 15 phút nữa là đến giờ tan ca thì tôi nhận được điện thoại của Thành.Thành đã bặt tin từ hai ngày nay và cuối cùng thì liên lạc với tôi. Tôi hỏi,“Thành ơi, cậu đang ở đâu vậy?” Thành bảo, “Tuyết Nhi này, hôm naymình muốn mời cậu đi ăn tối”. Tôi ngần ngại một lát rồi nói, “Như thế có nênkhông, vấn đề giữa cậu và bà xã đã giải quyết ổn thỏa chưa?” Thành thở một hơidài rồi thổ lộ với tôi, “Một lời khó nói hết được. Tuyết Nhi, cậu nhận lời mìnhnhé! Hôm nay mình muốn thổ lộ mọi phiền muộn của mình với cậu. Giờ đây, có lẽchỉ còn mỗi mình cậu là hiểu rõ mình thôi!” Tôi hỏi Thành, “Vậy chúng ta sẽ điđâu?” Thành nói, “Chúng ta sẽ đến quán ÔnTuyền, nơi đó khá yên tĩnh”. Tôi và Thành gặp nhau ở quán ÔnTuyền. Trông anh có vẻ hốc hác. Chúng tôi ngồi trong một căn phòng nhỏ. Đặt mónxong, Thành bắt đầu nói, “Vợ mình cái gì cũng tốt, nhưng có chút nhỏ nhen,không bao giờ chấp thuận việc mình qua lại, chuyện trò với bất kỳ cô gái nào.Ngay cả đến quan hệ trong công việc cũng vậy. Bọn mình làm chung một cơ quannhưng giờ đây mình chẳng còn bạn bè gì cả, phải chịu cảnh đơn độc thôi”. Tôi góp ý với Thành, “Thực ra điềuđó cũng bình thường thôi. Vì cô ấy yêu cậu nên mới sợ mất cậu, nếu cô ấy khôngquan tâm gì đến việc cậu qua lại hay tiếp xúc với ai thì mới nguy. Vậy đóThành, có lẽ là cậu vẫn chưa hiểu hết tâm tư của phụ nữ đâu. Mình chắc là chỉcần hai vợ chồng cậu chịu bộc bạch với nhau thì mọi rắc rối sẽ dễ dàng giảiquyết xong thôi”. Thành tiếp lời, “Cô ấy nhất quyết không nghe, mình cũng đànhbó tay”. Tôi không thích tranh luận với Thành nữa. Tôi nâng ly rượu lên uống,mặc cho Thành thao thao bất tuyệt. Tôi bỗng trở thành một thính giả trung thànhbất đắc dĩ của anh ta. Tôi thầm nghĩ, “Người đàn ông đang ngồi trước mặt mìnhphải chăng đang mắc phải tâm bệnh gì đó!? Tại sao cậu ta lại nhìn nhận sự việcmột cách phiến diện như vậy chứ! Về mặt tình cảm, chẳng lẽ đàn ông yếu đuối hơnphụ nữ sao?” Thành dường như đã rất say. Ra khỏiquán Ôn Tuyền, tôi khuyên Thành nên về nhà, nhưng Thành không chịu, lại muốntôi cùng đi dạo. Trời mưa lất phất, hơi khó xử nhưng thấy ánh mắt chờ đợi củaThành, tôi lại nhận lời. Cùng đi với Thành trên một đoạnđường, nhìn Thành loạng choạng, nghiêng ngả tội quá, tôi dìu anh đi. Thành đểtôi dìu, một tay thả choàng qua vai tôi. Thành nói, “Tuyết Nhi ơi, cậu có biếtkhông, mình đã yêu cậu nhiều lắm. Sự xuất hiện của cậu… Ồ! Không… việc ly hôncủa cậu coi vậy nhưng đã khuấy động cuộc sống yên bình của mình rồi, mình…” Đột nhiên, tôi bỗng chợt hiểu ra:Hai vợ chồng họ xích mích với nhau, chính là vì tình cảm Thành đã bị xáo động.Tất cả là do sự xuất hiện của tôi. Vợ Thành cằn nhằn chuyện Thành đi với tôicũng chỉ vì ghen. Cô ấy rất yêu chồng, cũng như tôi ngày xưa đã cố gắng giữ gìnhôn nhân của mình theo phản ứng tự nhiên. Chỉ có điều cách làm này không đượchay cho lắm mà thôi. Tôi chợt tránh xa cánh tay Thành.Tôi đâu muốn trở thành kẻ thứ ba phá hoại gia cang của người khác. Tôi càngkhông muốn để một người phụ nữ khác rơi vào cảnh hôn nhân đổ vỡ như tôi. Giâyphút này chỉ có đàn bà mới hiểu hết lòng nhau. Tôi phải tìm cách giúp đỡ vợThành và càng phải sáng suốt, kiên định hơn đối với tình cảm của anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]