Thứ năm, ngày 5 tháng 4
Trời chuyển nắng
Đêm qua cứ thấy ác mộng hoài, lúc thì mơ thấy bị người ta truy sát, lúc thìthấy một đám rắn độc vây quanh, không biết chạy đi đâu, đang lúc nguy khốnnhất, người cứu mình thoát khỏi hiểm nguy lại chính là Hà Quốc An!
Quốc An, anh đừng giả bộ làm ngườitốt! Tôi thà rằng để người ta truy sát, bị rắn độc cắn chết còn hơn, can gì anhcứ bám riết lấy tôi vậy chứ?
Tỉnh dậy, chính tôi cũng thấy buồncười, tôi hiểu rằng chẳng phải là Hà Quốc An cố bám lấy tôi mà chính là tôikhông tài nào thoát khỏi bóng ma quá khứ
Tôi cứ chập chờn suốt một đêm dài,tờ mờ sáng thì tỉnh hẳn, đầu tôi ong ong như muốn nổ bung ra. Tôi vẫn phải cốgắng lấy lại tinh thần để đi làm. Chiều tan ca, tôi về nhà ăn một chút mì ănliền, sau đó lên giường ngủ thiếp đi đến khoảng 7 giờ tối, rồi tiếng chơi bàimạt chược bên nhà hàng xóm làm tôi thức dậy. Tôi ngồi trên giường, đầu óc trốngrỗng, lúc ấy, tôi mong sao có người gọi điện cho tôi, nhưng điện thoại vẫn nằmim lìm ở đó, cô đơn, trống vắng quá…, tôi nghĩ một hồi, thôi đi sàn nhảy vậy.
Trang điểm xong xuôi đâu đó, tôi đira ngoài, nhưng rồi chợt thay đổi ý định, không đến sàn nhảy nữa, mà bách bộdọc theo đường Trường Giang. Cúi đầu, tôi cho hai tay vào túi áo, mặc cho gióthổi. Đột nhiên, tôi lại nghĩ tới Quốc An, con đường này là nơi tôi và Quốc Anthường hay dạo chơi, phải chi tối nay có anh ở bên cạnh, chắc chắn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-sau-ly-hon/44750/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.