Mãi đến lúc 12 giờ 35 trưa cô Thạchmới gọi điện thoại đến lúc tôi đang xem chương trình “Cách nói của ngày nay”,cô Thạch muốn tôi đến ngay, hôm nay cô ấy không được khỏe, bảo tôi đưa cô ấyđến bệnh viện.
Thật sự thì cô Thạch cũng chẳng bịbệnh gì nặng cho lắm, chẳng qua là do hôm qua xem phim khuya quá, không chịunghỉ ngơi, nên hôm nay mới cảm thấy nhức đầu choáng váng, thêm vào đó thời tiếthôm nay hơi lạnh. Bác sĩ kê toa cho cô 10 gói thuốc giảm đau và giải độc, bảocô về nhà uống thuốc xong là phải nghỉ ngơi ngay.
Lúc tôi đưa cô về đến nhà thì cũngđã 2 giờ chiều rồi, tôi rót nước cho cô uống thuốc rồi dặn cô nếu có chuyện gìthì gọi điện thoại cho tôi, rồi mới ra về.
Mã Lợi Hoa đã nói là chiều nay sẽgọi điện thoại hẹn tôi, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy cô gọi gì cả, rời khỏi nhàcô Thạch, tôi đi thẳng đến trung tâm thể dục thẩm mỹ cũng vừa đúng lúc Mã LợiHoa đang ở đó.
Mã Lợi Hoa đang tập thể hình ở phòngtập thể dục thẩm mỹ, bảo tôi hãy thay áo quần rồi cùng tập luôn. Chúng tôi vừatập vừa nói về chuyện mở lớp dạy thể dục thẩm mỹ cho trẻ em.
Tôi nói, mình không am hiểu lắm vềchuyện thể dục thẩm mỹ, lâu nay chỉ tập theo sự hướng dẫn của cô mà thôi, tôinghĩ mình không thể đảm đương nổi, sợ lại phụ lòng con em người ta nữa.
Mã Lợi Hoa nói, “Cô có hình thể vàvóc dáng đẹp, lại còn học rất nhanh nữa, ở chỗ tôi có cả một bộ tư liệu về thểdục thẩm mỹ dành cho em, còn có cả đĩa hình, chỉ cần cô vừa học vừa luyện thìviệc làm huấn luyện viên sẽ không thành vấn đề đâu”.
Tôi hỏi sao cô không tìm người khácđi. Cô ấy cười nói, “Huấn luyện viên ở chỗ tôi, điều đầu tiên là phải có thânhình đẹp, con người mà, đương nhiên là thích cái đẹp rồi. Cô mà làm thì thíchhợp không gì bằng rồi. Giờ không phải cô đã thành người nổi tiếng rồi sao, trênmạng Châu Tuyết Nhi là đỉnh đỉnh đại danh mà, tôi đã nghĩ kỹ rồi, trung tâm thểdục thẩm mỹ trẻ em sẽ được đặt tên là ‘Trung tâm Hướng dẫn Thể dục Thẩm mỹ Trẻem Tuyết Nhi’, ‘Tuyết Nhi’ cái tên cho người ta cảm giác thuần khiết, đẹp đẽ,rất thích hợp với tâm lý trẻ em, đương nhiên là hơn phải mượn danh tiếng từngười khác”. Tôi nói, “Tôi thì có gì nổi tiếng đâu chứ, liệu có hiệu quả lớnđến thế không?”
Mã Lợi Hoa nói, “Sao cô lại khôngtin vào khả năng của mình chứ? Mã Lợi Hoa tôi đang muốn mượn danh tiếng của côđấy”. Nói xong Mã Lợi Hoa cười vui vẻ.
Tôi hỏi Mã Lợi Hoa mở một trung tâmthể dục thẩm mỹ thì có cần vốn không, trước hết thì phải có địa điểm, kế đó thìphải có dụng cụ và thiết bị nữa chứ, cô ấy có khả năng ấy không.
Mã Lợi Hoa trả lời, “Có chứ, thì củacô, của tôi, còn có từ một ông chủ lớn khác nữa, không phải như vậy đã được rồisao, đương nhiên nếu như cô không muốn hùn vốn thì cũng không sao hết, chỉ cầncô đến làm huấn luyện viên là được rồi”.
Tôi nghĩ, đầu tư vào một trung tâmthể dục thẩm mỹ thì ít ra cũng phải có một số vốn khoảng 200.000 đến 300.000 tệmới được, tài khoản của tôi thì chỉ có khoảng hơn 100.000 tệ thôi, Mã Lợi Hoalàm huấn luyện viên ở trung tâm thẩm mỹ thì được tính tiền theo tháng, chắccũng sẽ không có nhiều vốn lắm đâu, trừ phi cái ông chủ lớn ấy có thể trong mộtlúc đầu tư vào 200.000, 300.000 tệ.
Mã Lợi Hoa nói, “Tuyết Nhi này, thậtra thì cô không phải bận tâm vì những chuyện ấy đâu, tôi chỉ mong cô là đượcrồi, cô có thể không cần đầu tư một tệ nào cũng được, ngược lại, tôi còn trảlương cao cho cô nữa”.
Tôi nói, “Trên đời này làm gì cóchuyện tốt như thế chứ, không lẽ cô là một người phụ nữ giàu có đầy bản lĩnhhay sao”.
Mã Lợi Hoa cười bí mật, “Tôi có phảilà phụ nữ giàu có gì đâu, tôi đã nói là có một ông chủ lớn muốn đầu tư mà, cáiông chủ ấy còn chủ động chỉ đích danh cô nữa cơ, cô thật không biết giá trị củabản thân mình ư?”
Cái gì mà là giá trị bản thân chứ?Châu Tuyết Nhi chỉ là một phụ nữ đã ly hôn rất bình thường thôi mà? Tôi nghĩmột lúc rồi nói, “Thôi được, tôi đồng ý làm, nhưng tôi muốn được biết ông chủlớn ấy là ai? Tôi muốn nói chuyện với ông ta trước rồi mới quyết định”.
Mã Lợi Hoa hứa để cô liên lạc vớiông chủ trước, để ông ấy hẹn giờ, thế nhưng Mã Lợi Hoa lại không gọi điện thoạingay mà vẫn mải miết tập.
Tôi đợi một lúc thấy cô không cóđộng tĩnh gì, liền hối cô gọi điện thoại, cô cười và nói với tôi rằng, “Khôngngờ Châu Tuyết Nhi còn là một người nóng tính nữa đấy, muốn biết bất cứ chuyệngì thì cũng không thể nóng vội được đâu”.
Tôi chỉ cười cười mà không trả lời.Sau khi cùng tập với cô thêm mấy chục phút nữa, tôi cùng cô vào phòng tắm nướcnóng, rồi mới cáo từ ra về.
Ngày 15 tháng 1
Trời trong xanh
Mãi đến trưa hôm nay, Mã Lợi Hoa mớigọi điện thoại đến, hẹn tôi 3 giờ chiều đến trung tâm thể dục thẩm mỹ của cô ấyđể gặp mặt ông chủ đó, nhưng trước lúc ấy, cô Thạch đã gọi điện thoại đến, bảotôi đến nhà cô ấy trước 1 giờ, chưa biết là cô Thạch sẽ bảo tôi làm nhữngchuyện gì, phải tốn bao nhiêu thời gian đây. Tôi đành phải nói với Mã Lợi Hoalà trưa nay chắc là tôi không đến được rồi.
Mã Lợi Hoa nói, “Cô còn phải đi vớicái bà đó phải không?” Tôi trả lời, đúng vậy.
Cô ấy nói, “Xem cô kìa, vì cái gọilà công việc ấy mà đã bao lâu rồi cô không đến tập thể dục được, cô không sợ sẽlên cân hay sao? Hãy nghe tôi đi Tuyết Nhi, cô không nên vì cái mà cô gọi làcông việc ấy làm lỡ mất chuyện lớn được. Cô thấy mình làm như thế thì có ýnghĩa gì chứ? Thật là lãng phí tuổi thanh xuân!” Mã Lợi Hoa nói xong liền cúpmáy.
Tôi cầm ống nghe ngây người ra mộthồi lâu mới bỏ xuống, có lẽ công việc mà tôi đang làm không có thể diện cholắm. Nhưng tôi vẫn sửa soạn một chút rồi đi thẳng đến nhà cô Thạch.
Sắc mặt của cô Thạch hôm nay rấttươi tỉnh, cô đã dọn dẹp phòng ốc rất sạch sẽ, thấy tôi đến liền vui vẻ mời tôingồi. Cô hào hứng kể cho tôi nghe chuyện yêu đương của con trai cô ấy và một côgái nước ngoài, nói một hồi mấy chuyện gia đình xong, cô Thạch lấy ra một cuốnsách văn học mang tựa đề Máu đen, mà cô mượn của bác Lý hàng xóm, bảo tôi đọccho cô ấy nghe. Trên tay tôi cầm cuốn sách nặng trình trịch đã ố vàng, hơn nữacòn có mấy chữ bị mờ nữa, tự nhiên trong lòng tôi có những cảm xúc khó tả,không biết hôm nay cô Thạch sẽ bắt tôi đọc bao nhiêu trang cho cô ấy nghe nữađây, mà quan trọng là tôi không thích loại sách này một chút nào cả. Bên taivăng vẳng câu nói của Mã Lợi Hoa “Thật là lãng phí tuổi thanh xuân”. Đúng vậy,tôi cứ như thế này, thật đúng là lãng phí tuổi xuân, tia sáng tuổi xuân của tôikhông thể lụi tắt ở nơi n
Tôi ráng nhẫn nại đọc cuốn tiểuthuyết, lúc bắt đầu đọc tôi dùng tiếng phổ thông, cô Thạch nói tiếng phổ thôngcủa tôi không được chuẩn, nên tôi chuyển sang dùng tiếng địa phương. Tôi đọcđến nỗi khô rát cả cổ họng, vừa đọc vừa uống đến ba cốc nước hoa quả.
Khoảng 3 giờ chiều, chuông điệnthoại nhà cô Thạch reo lên, khó khăn lắm tôi mới có cơ hội ngơi ra được một tí.Tôi rất muốn nói rằng, “Thôi đi, cứ đọc như vậy thì chán quá”, nhưng thấy dángvẻ nhắm nghiền mắt thích thú của cô Thạch, thì tôi lại không nỡ nói như thế.
Cô Thạch đặt điện thoại xuống nóivới tôi, “Tuyết Nhi này, bộ cô đến chỗ tôi làm mà không cho chồng biết hả”. CôThạch làm tôi ngơ ngác, trong lòng nghĩ, chồng ư? Tôi làm gì có chồng chứ, trừphi là Hà Quốc An, mà không, Hà Quốc An chắc là không biết đâu. Tôi hỏi côThạch, anh ta đã nói gì. Cô Thạch nói, “Anh ta muốn cô bỏ ngay công việc này vàquay về nhà gấp!”
Tôi càng không biết đường nào mà lầnnữa, sao trên đời lại có chuyện lạ như vậy chứ, vô duyên vô cớ lại xuất hiệnmột ông chồng? Đang lúc tôi không hiểu sự tình ra sao thì điện thoại di độngcủa tôi vang lên. Mã Lợi Hoa gọi đến, cô ấy nói, “Tuyết Nhi, sao còn không chịumau đến đây, ông chủ đầu tư đã đợi cô lâu lắm rồi đấy”. Cô Thạch đứng bên cạnhhỏi, “Là chồng cô gọi hả?”
Tôi không để ý đến cô Thạch, nói vớiMã Lợi Hoa rằng, hiện giờ tôi đang làm việc, thật tình không cách nào đi đượcđâu, để bữa khác. Lúc ấy trong điện thoại truyền đến một giọng nói của đàn ông,“Tuyết Nhi, chào em, anh là Vương Kiếm Hùng đây”. Tôi vừa nghe thấy giọng củaVương Kiếm Hùng thì trong chốc lát mắt như lóa cả lên, tôi lớn tiếng hỏi, “KiếmHùng? Anh đó hả?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Anh đây, emkhỏe chứ Tuyết Nhi, công việc vẫn thoải mái
Ngay sau đó Vương Kiếm Hùng lại nóitiếp, “Xin lỗi Tuyết Nhi, anh không muốn làm tổn thương em đâu”.
Tôi hỏi, “Nếu nói như thế thì hóa racái ông chủ lớn đầu tư vào trung tâm thẩm mỹ là anh ư?”
Vương Kiếm Hùng nói, “Anh có phải làông chủ lớn gì đâu, anh chỉ đang lên một kế hoạch mà thôi…”
Không đợi Vương Kiếm Hùng nói xong,tôi liền lớn tiếng hỏi, “Anh có ý gì hả, sao anh lại muốn cản trở công việc củaem chứ?” Nói xong tôi giận dữ cúp điện thoại.
Tôi vừa mới định thần lại, thì côThạch mang một tờ giấy và vài trang giấy photo khác từ trong phòng ra. Trên mặtkhông có một chút biểu hiện gì, cô Thạch nói một cách lạnh lùng, “Đây là bảngghi chép thời gian cô làm việc ở chỗ tôi, cô xem thử coi có chỗ nào còn chưakhớp không, nếu ổn rồi thì tôi sẽ căn cứ theo tiền thù lao mà chúng ta đã thỏathuận để trả cho cô”.
Tôi không đưa tay ra nhận lấy mẫugiấy mà cô Thạch đưa. Tôi nhìn cô ấy, sau khi hiểu là cô ấy đã quyết định rồi,tôi mới nói, “Không sao cả, cháu tin cô”. Cô Thạch nói, vậy thì tốt, đây làtiền công của cô. Tôi do dự một lúc mới đưa tay đón lấy tờ chi phiếu. Tôi nói,“Thật ra cháu không hề muốn như vậy”.
Cô Thạch mắng yêu tôi rồi nói, “Cógì đâu, cô đến coi sóc một bà già như tôi thì đã thiệt thòi cho cô rồi, mộtngười như cô đáng lẽ phải làm những chuyện to tát hơn kìa”.
Tôi lúng túng, “Cháu,
Cô Thạch nói, “Không có gì đâu. Đểmai tôi đến Trung tâm Lao động tìm một bảo mẫu đến bầu bạn coi sóc tôi vậy”.
Điện thoại của tôi lại reo lên, làVương Kiếm Hùng. “Tuyết Nhi, em mau đến đây đi”. Tôi không nói gì hết, cúp điệnthoại liền.
Rời khỏi nhà cô Thạch mà trong lòngtôi đầy lưu luyến. Về đến nhà của mình rồi mà vẫn chẳng thể nào lắng dịu lạiđược.
Chủ nhật, ngày 20 tháng 1
Mã Lợi Hoa nói kể từ hôm nay tôi phải tập thể dục thẩm mỹ đều đặn mỗi ngày,buổi sáng thì học kiến thức cơ bản, buổi chiều thì tập mấy động tác cơ bản. Tôiđồng ý, đúng 8 giờ sáng hôm nay, Mã Lợi Hoa cùng tôi xem đĩa hình về những độngtác huấn luyện thể dục thẩm mỹ cơ bản cho trẻ em, buổi trưa tôi cùng tập với MãLợi Hoa. Lúc 5 giờ chiều, Vương Kiếm Hùng đến trung tâm thể dục thẩm mỹ, anh ấymời tôi và Mã Lợi Hoa ra ngoài ăn cơm, nhưng Mã Lợi Hoa không đi, nói hôm naylà sinh nhật của bạn trai cô ấy.
Vương Kiếm Hùng cũng không nói thêmnữa, gọi tôi, “Đi thôi Tuyết Nhi!” Rồi quay người đi khỏi trung tâm thẩm mỹ.Tôi tiếp bước đi theo sau.
Vương Kiếm Hùng lái xe rất nhanh,tôi hỏi anh ấy đi đâu. Anh ấy không trả lời. Thấy anh ấy chẳng nói gì, tôi biếtý nên không hỏi gì thêm nữa.
Sau khi xe ngừng lại, tôi mới nhậnra rằng đã tới phòng làm việc của anh ấy, có điều là phòng thiết kế hình tượngcủa anh ấy đã đổi thành một trung tâm thiết kế hình tượng. Trên gương mặt củaVương Kiếm Hùng vẫn chẳng có chút biểu hiện nào hết, anh ấy xuống xe nhìn tôirồi ân cần hỏi, “Tuyết Nhi, em lạnh hả?”
Trong lòng tôi nghĩ, sao anh ấy lạiđột nhiên hỏi là tôi có lạnh hay không chứ, tôi mặc một chiếc áo len có cổ caodày màu xám nhạt, bên ngoài còn khoác chiếc áo lông màu đen nữa thì làm sao màlạnh được chứ? Nhưng tôi vẫn cười nói, “Không ạ”.
Anh ấy cười, “Vậy thì tốt, đi theoanh nào”, rồi dẫn tôi lên thẳng lầu hai, nơi có một gian phòng mới được trangtrí lại để làm phòng thể dục thẩm mỹ. Ngay đối diện gian phòng là một tấm kínhlớn phủ xuống tận sàn, hai bên là lan can bằng kim loại, thảm trải màu xanh lá,cứ như là bãi cỏ thả ngựa vậy, hai bên tường mỗi bên treo một bức tranh trừutượng vẽ người, đó là tác phẩm nghệ thuật của Vương Kiếm Hùng.
Tôi quay lại nhìn đằng sau tường, làmột bức họa toàn thân của một phụ nữ tập thẩm mỹ, khỏe mạnh, thanh nhã, xinhđẹp, đây là một bức tranh sơn dầu, tôi lại nhìn kỹ hơn một tí, ôi, người phụ nữxinh đẹp khỏe mạnh này chính là tôi đây mà, tôi quay lại, cảm động nói vớiVương Kiếm Hùng, “Kiếm Hùng à, anh thật tốt!” Lúc nói những lời ấy, tôi thấytim mình ngọt ngào hạnh phúc làm sao!
Tôi đi theo Vương Kiếm Hùng vàophòng vẽ. Nhìn gương mặt đầy góc cạnh có phần lạnh lùng của Vương Kiếm Hùng,tôi nhẹ nhàng hỏi anh ấy, “Kiếm Hùng này, em luôn muốn hỏi anh chuyện này”,Vương Kiếm Hùng rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho tôi một ly nói, “Uống đi TuyếtNhi, uống xong rồi hãy nói tiếp”, tôi và anh ấy khẽ cụng ly.
Tôi nói, “Cám ơn anh”. Vương KiếmHùng không nói gì cả, ngẩng cổ lên uống rượu.
Lúc Vương Kiếm Hùng rót ly thứ hai,tôi lại hỏi, “Anh hãy trả lời em đi, sao anh lại tốt với em
Vương Kiếm Hùng vừa rót rượu vừa trảlời, “Đơn giản thôi, anh chỉ muốn em được vui vẻ, anh không muốn em ngày nàocũng đắm mình trong những nỗi đau khổ, anh càng không muốn em rời khỏi thànhphố này”.
Tôi hỏi, “Sao thế?”.
Vương Kiếm Hùng nói, “Bởi vì anh cầncó em”.
Tôi kinh ngạc hỏi, “Cần em ư? Cần emlàm gì chứ?”
Vương Kiếm Hùng vẫn chậm rãi, đưacho tôi một ly rượu nói, “Làm trợ lý đắc lực cho anh, làm giáo viên cho trungtâm thẩm mỹ, còn nữa, làm ý tưởng cho các sáng tác của anh”.
Vương Kiếm Hùng nói xong, lặng lẽuống rượu một mình, rồi tiếp tục rót rượu nữa.
Tôi hỏi, “Vậy thì cái thứ yếu là gìnào?” Anh ấy trả lời, “Không có cái gì thứ yếu cả”, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi,“Còn một thứ quan trọng nhất là…”, anh ngừng nói, chỉ tay ra phía tấm vải bamàu xanh đậm ở phía sau lưng tôi nói, “Em mở ra xem đi”, tôi quay người lạitiến lên phía trước kéo tấm vải ra, phía dưới tấm vải ba là một bức chân dungcổ điển vẽ một người phụ nữ xinh đẹp, phía dưới góc của bức họa có một hàng chữnhỏ màu vàng, Châu Tuyết Nhi, người mà tôi yêu tha thiết.
Tâm trạng của tôi, hơi thở của tôitrong khoảnh khắc ấy dường như ngừng lại, bối rối. Lúc ấy Vương Kiếm Hùng tiếntới gần phía sau của tôi, tôi cảm nhận được con tim đang đập rộn ràng, chân taytôi như mềm nhũn. Không còn lý trí. Không còn khoảng cách. Tôi sà vào lòng anh,nghe anh thì thầm, “Tuyết Nhi, anh yêu em, em sẽ cho anh một cơ hội được yêuchứ?”
Tôi thổn thức, “Kiếm Hùng, em sẽ choanh cơ hội, em sẽ cho mà…”
Tôi không thể nhớ rõ là Vương KiếmHùng đã ôm hôn tôi âu yếm như thế nào, khoảng thời gian hạnh phúc mà tôi nằmtrong lòng anh là bao lâu. Tôi chỉ nhớ, sau khi tôi và Vương Kiếm Hùng cuốngquýt lao vào nhau, tôi như được đắm chìm trong một đại dương xanh thẳm, thỏathích vẫy vùng. Sau đó, tôi thả mình bồng bềnh, thư thái trong một cảm giáclâng lâng hoan hỉ. Tôi như trở thành một người phụ nữ khác khi được Vương KiếmHùng ôm ấp và qua đêm trong phòng vẽ của anh ấy.
Vương Kiếm Hùng thủ thỉ, “Tuyết Nhi,em đừng đi nhé, kể từ hôm nay em hãy ở chỗ anh, đừng rời xa anh có được không?”
Tôi đồng ý liền.
Thứ hai, ngày 21 tháng 1
Ba ngày nay, buổi sáng thì tôi ở phòng tập thẩm mỹ để cùng tập với Mã Lợi Hoa,buổi tối thì cùng ở với Vương Kiếm Hùng.
Hai chúng tôi cùng nhau đi sàn nhảy,quán bar, khu giải trí, thật vô cùng hạnh phúc. Bề ngoài Vương Kiếm Hùng có vẻlạnh lùng, thật ra thì thế giới nội tâm của anh vô cùng phong phú. Đàn ông làmnghệ thuật thường có một trái tim lãng mạn. Sống bên anh, tôi như được tắm mìnhtrong ánh nắng mặt trời. Đã hai ngày nay tôi không lên mạng viết nhật ký rồi, vìthế, hôm nay mặc cho Kiếm Hùng có phản đối thế nào đi nữa tôi vẫn quay về nhàmình, đương nhiên là Kiếm Hùng không muốn rời tôi rồi, nên đành theo tôi về đâyluôn. Lúc này, Kiếm Hùng đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, tôi đóng cửa phòngvào đây viết nhật ký. Kiếm Hùng không kiềm chế được, nhiều lần muốn vào hôn tôiđều bị tôi đuổi ra ngoài. Thật buồn cười, anh ấy đã lớn như thế rồi mà cứ nhưlà một tân lang vậy, lúc nào cũng muốn ôm chầm lấy cô dâu của mình. Đương nhiênlà tôi hiểu anh ấy chứ, một người đàn ông giỏi giang như anh cần phải có tìnhyêu của phụ nữ.
Ngày mai lớp “Phụ đạo thể dục thẩmmỹ trẻ em Tuyết Nhi” của chúng tôi sẽ khai giảng, đúng rồi, Vương Kiếm Hùng cònđồng thời mở lớp dạy hội họa nghệ thuật tưởng tượng cho trẻ em nữa, đều lấy têntôi ra đặt cả. Kiếm Hùng nói, “Tuyết Nhi - hai chữ ấy nghe rất tuyệt, lại có cátính, gợi lên vẻ đẹp thuần khiết, rất thích hợp với trẻ nhỏ”. Vương Kiếm Hùngcòn hân hoan nói, “Trong cuộc sống của anh không thể không có Tuyết Nhi”.
Tôi nghĩ tôi đã bị tình yêu của anhcuốn đi như thể định mệnh đã an bài.
Thứ ba, ngày 22 tháng 1
Lớp “Phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi” và lớp “Phụ đạo hội họa nghệthuật tưởng tượng trẻ em Tuyết Nhi” hôm nay chính thức công bố thành lập, VươngKiếm Hùng có mời mấy người ở Hiệp hội Mỹ thuật gia Thành phố và Hiệp hội Thểdục Thẩm mỹ Thành phố đến dự, còn có cả phóng viên tòa soạn báo Buổi chiều củathành phố đến để thực hiện nghi thức đăng bảng hiệu, tôi và Mã Lợi Hoa cũng cómặt tại buổi lễ, Đài Truyền hình Thành phố cũng có đưa tin trong phần tin tứcbuổi tối nữa.
Trước 5 giờ chiều ngày hôm nay, chỉcó 13 người đăng ký tham gia lớp “Phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em” thôi, còn lớp“Phụ đạo hội họa nghệ thuật tưởng tượng trẻ em” của Vương Kiếm Hùng thì chỉ cóngười đến hỏi chứ chưa có ai đăng ký cả, Vương Kiếm Hùng nói rất lạc quan rằng,nhất định sẽ có người đăng ký mà.
Kể từ ngày 25 tháng 1, mỗi ngày từlú giờ tối, lớp “Phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi” sẽ chính thức bắtđầu, Vương Kiếm Hùng sắp xếp chương trình dạy trong tuần này sẽ do tôi và MãLợi Hoa cùng đảm nhận, cô Mã sẽ giữ nhiệm vụ chính, còn tôi theo cô Mã để họcphương pháp giảng dạy một thời gian.
Tối hôm nay, Vương Kiếm Hùng mờitôi, cô Mã và cả bạn trai của cô ấy cùng đến nhà hàng Bạch Uy dùng cơm. Mã LợiHoa bằng tuổi tôi, cô ấy tốt nghiệp chuyên ngành thể dục thể hình của Học việnThể dục Thể thao. Sau khi tốt nghiệp, cô đến làm người hướng dẫn cho trung tâmthể dục thẩm mỹ của Hiệp hội Thể dục Thành phố. Mã Lợi Hoa đã yêu mấy lần,nhưng đều không hợp nên đã chia tay. Bạn trai hiện nay là mối tình thứ sáu củacô ấy, người bạn trai này tên là Ưu Kiện Phu, làm biên tập nghệ thuật cho mộttờ báo thiếu nhi của thành phố, là bạn cùng học ở Học viện Mỹ thuật với VươngKiếm Hùng.
Bạn trai của Mã Lợi Hoa nghe giớithiệu xong liền chìa tay ra bắt tay tôi, cười nói, “Cô cứ gọi tôi là anh Ưu đi,mọi người đều chọc tôi nói là ‘Ưu Mĩ’ ư? Thật ra thì hai chữ ‘Ưu Mĩ’ phải dànhcho hai chị em cô mới đúng chứ”. Biên tập Ưu tính tình cởi mở vui vẻ, có khiếunói chuyện, đối lập hẳn với một Vương Kiếm Hùng “im lặng là vàng”.
Ăn xong cơm, tôi đề nghị đến sànnhảy giải trí một tí nhưng cả hai người đàn ông đều không chịu. Tôi hiểu là họđều muốn được ở một mình cùng với người yêu của mình. Có người nói, người đànông khi có tình yêu thì không muốn phí tâm sức cho những chuyện khác, khôngmuốn lãng phí khoảng thời gian đẹp đẽ vì những chuyện nhàm chán đâu đâu.
Lúc 9 giờ, ba gọi điện thoại đến, banói là thấy tôi trên ti vi và hỏi thăm về tình hình của lớp “Phụ đạo thể dụcthẩm mỹ trẻ em Tuyết Nhi”.
Tôi nói, “Đó là do một người bạn họcmở ra, mời con đến làm giáo viên hướng dẫn thôi.
Ba vui mừng, “Tốt lắm, tốt lắm, conphải làm cho tốt nhé. Còn có khó khăn gì thì cứ báo cho ba biết, nhất là chuyệntiền nong ấy”, ba còn nói có thể viện trợ cho tôi một phần nào đó.
Tôi nói, “Không có vấn đề gì đâu ba,nếu thực sự cần thì con sẽ tìm ba mà”.
Vừa mới cúp điện thoại, thì lại nhậnđược điện thoại của Hiểu Lâm, Hiểu Lâm mở miệng ra là nói liền, “Hay quá ha emgái Tuyết Nhi, em mở một lớp phụ đạo thể dục thẩm mỹ trẻ em tốt như thế màkhông thèm báo cho chị câu nào, có phải là quên mất tiêu người chị này rồikhông?”
Tôi nói, “Sao lại như thế được chứ?Đó là một anh bạn của em mở, em chỉ là người mà anh ấy tuyển vào làm giáo viênhướng dẫn thôi mà”.
Hiểu Lâm hứa chị ấy sẽ tranh thủ lúcrảnh đến lớp thể dục thẩm mỹ thăm tôi, còn nếu cần đầu tư thì cứ tìm Đạt Minh.
Tôi nói, cám ơn chị.
Nãy giờ, Vương Kiếm Hùng cứ ôm tôikhông rời nhưng lại tỏ ra không được vui, anh nói, “Em nên nói đó là em và ngườikhác cùng đầu tư mới phải chứ, cái mà anh đầu tư vào là tiền bạc, còn cái mà emđầu tư vào là tên và sắc đẹp của em mà”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]