Bốn bề xung quanh lặng im, ánh sáng trên đường tối mờ, càng đi, không khí càng trầm xuống.
Tịnh Vân nhíu mày, quét mắt liếc người cạnh bên một cái.
Người nọ cúi đầu đi bên cạnh, Tịnh Vân vẫn không nhìn ra có gì khác thường.
Tịnh Vân quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Người nọ chợt mở miệng, đánh vỡ đi không khí yên tĩnh.
"Tịnh Vân đại sư, sắp đến rồi."
Người nọ chỉ vào một phòng đăng trước: "Tất cả phạm nhân đều tập trung ở phòng bên kia, họ đang chờ ngài."
Tịnh Vân đạm nhiên mà cười: "Vất vả cho ngươi rồi."
Ngụy Tranh nhìn bộ dạng này của Tịnh Vân, đôi mắt lại tối đi vài phần, trên mặt lại không để lộ ra chút gì.
Hai người bước vào phòng phía trước.
Ngụy Tranh bước lên một bước, mở cửa, sau đó đi vào.
Y giữ cửa, đứng ở một bên, ra tư thế mời.
Tịnh Vân gật đầu với hắn, rồi bước vào trong.
Tịnh Vân vừa vào phòng đã cảm thấy có chỗ không ổn.
Trong phòng trống rỗng, hoàn toàn khác với lời của người kia nói, không có một tù nhân nào.
Bốn bề là tường, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, nếu muốn chạy trốn, cũng hoàn toàn không có đường.
Hắn ta đã rơi vào bẫy.
Tịnh Vân lập tức quay đầu lại, hắn ta nghe thấy tiếng khóa cửa.
Vẻ mặt cai ngục kia bình tĩnh, động tác tự nhiên.
Y nhất định đã biết căn phòng có điểm khác lạ, nhưng vẻ mặt lại rất tự nhiên.
Xem ra, tên cai ngục này không đơn giản.
Tay Tịnh Vân trước xuống chỗ dấu một con dao găm, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/924853/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.