Giang tiên sinh gật đầu, cực kỳ ôn hòa, Mạnh Ngũ đi theo sau vào mật thất.
Cửa hàng cồ cổ đóng chặt cửa, đèn tắt. Mọi nơi chìm vào trong bóng đêm.
Ám Các, tự nhiên làm việc trong bóng đêm u tối.
Làm sát thủ, quan trọng nhất là phải biết dấu tung tích của mình.
Giang tiên sinh là sát thủ đệ nhất Trung Hoa Dân Quốc. Trước giờ, chưa có một người nào thấy mặt hắn, càng không có người biết thân phận thật của hắn.
Ám Các người chỉ biết được hắn họ Giang, còn lại thì không rõ.
Nhưng bọn họ cũng không hỏi đến. Bởi vì bọn họ hoàn toàn tín phục Giang tiên sinh.
Từ trước đến nay, kỷ luật của Ám Các rất nghiêm ngặt, không lấy mạng đổi mạng. Giết người làm việc, lấy nhiệm vụ làm đầu, sát thủ cũng không quan trọng, đã chết là đã chết.
Mấy năm trước, Giang tiên sinh tiếp nhận Ám Các đã sửa lại quy củ.
Không giết người tốt, không nhận đơn tử của người ở Thượng Hải.
Khi huấn luyện, mỗi người đều có danh hiệu, nhưng không có tên.
Một số người không nhớ được tên trước kia của mình, Giang tiên sinh đặt cho bọn họ một cái tên mới.
Trật tự của Ám Các lúc này mới thành lập, thanh danh tổ chức cũng rất tốt, trên giang hồ cũng ít người phản cảm.
Mạnh Ngũ cực kỳ tôn kính Giang tiên sinh, hắn trong lòng hiểu rõ.
Là Giang tiên sinh cho Ám Các một tương lai mới.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Mới vừa rồi khi bước ra cửa, Nghiêm Mạn Mạn bị một ít việc vướng chân, lùi lại thời gian xuất phát.
Nghiêm Mạn Mạn vừa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuong-chieu-nu-phu-thoi-dan-quoc/924785/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.