Dịch: An Linh
Kiều Lam ngẩn ngơ thật lâu.
Có khó chịu, cũng có tức giận, có điều trừ những cái này thì không còn gì khác.
Thậm chí ngay cả thất vọng cũng không.
Kiều Lam suy nghĩ hồi lâu vì sao mình không thất vọng, thật lâu sau Kiều Lam mới nhận ra đối với Đàm Mặc, có những ưu tư cô vốn đã không có.
Cô nghĩ ngợi rất lâu, ngẫm nghĩ rất nhiều, vì sao Đàm Mặc muốn gạt cô, vì sao chỉ nói dối cô, kỳ thực cô có thể tìm Đàm Mặc hỏi thẳng cậu, nhưng Kiều Lam chỉ cần nghĩ đến tình cảnh đó liền từ bỏ.
Cô không nỡ.
Không chịu được Đàm Mặc rõ ràng là hoang mang, luống cuống nhưng lại vờ như bình tĩnh khi bị cô chất vấn, không chịu được cậu vì cảm xúc của bản thân mà suy nghĩ lung tung tâm trạng càng tệ hơn.
Cô rõ ràng chỉ muốn để cậu được vui vẻ, hạnh phúc.
Thật ra nguyên nhân ở đây cũng không khó đoán, ở trước mặt người khác có thể duy trì dáng vẻ nguyên sơ chân thật nhất, nhưng ở trước mặt cô lại giả thành một bộ mặt khác, suy cho cùng cũng là để tâm mà thôi.
Bởi vì không quan tâm đến người khác, chưa từng để ý đến thái độ của bọn họ và những gì họ nghĩ trong lòng vậy nên không cần phải che giấu, dù là bị họ ghét bỏ cậu cũng sẽ không quan tâm; nhưng vì để tâm đến cô nên luôn kiềm nén những gì chân thật nhất mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/3310902/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.