Lễ Giáng Sinh và tết Nguyên đán là khoảng thời gian học sinh được thả lỏng nhiều ngày. Đến khi ba ngày nghỉ tết nguyên đán kết thúc, họ bắt đầu hồi tâm lại và đặt sự chú ý vào kỳ thi cuối kỳ.
Cái tết gần kề, Kiều Lam so với lúc trước còn bận rộn hơn, có lúc đến khuya hoặc rạng sáng mới về đến nhà.
Sắc mặt Đàm Mặc âm trầm nhìn Kiều Lam, khí sắc Kiều Lam còn kém hơn so với trước.
Kiều Lam ngồi cùng Đàm Mặc hồi lâu, phát hiện trên gương mặt không cảm xúc của Đàm Mặc có chút gì đó buồn buồn, huống chi hôm nay Đàm Mặc có vẻ như yên tĩnh hơn so với bình thường.
Kiều Lam quay đầu nhỏ giọng hỏi cậu sao vậy, một hồi lâu sau Đàm Mặc bất ngờ hỏi cô.
"Định làm đến bao lâu?"
Không hiểu tại sao cậu đột nhiên hỏi chuyện đi làm, Kiều Lam nghĩ không ra nên chỉ thành thật trả lời: "Chắc là đến hết năm nhất cấp 3.”
Ánh mắt Đàm Mặc càng âm trầm hơn.
Có chuyện gì sao?
Đến khi Kiều Lam hỏi lại thì Đàm Mặc chỉ ngậm miệng không trả lời, cái gì cũng không nói nữa.
Đàm Mặc sẽ không nói dối, một khi đụng phải vấn đề không muốn trả lời, thì không ai có thể moi được một chữ từ cậu.
Ngày hôm sau, Kiều Lam tới lớp tự học sớm, vừa vào lớp chào buổi sáng Đàm Mặc, cậu liền từ trong túi xách lấy ra một cái hộp to bằng gang tay.
Kiều Lam nhìn một cái rồi thuận miệng hỏi.
“Đây là cái gì."
Đàm Mặc đẩy hộp tới trước mặt Kiều Lam.
"Cho cậu."
Cho mình?
Trong lòng Kiều Lam run lên.
Cô thật sự rất sợ Đàm Mặc cho cô đồ, cô bây giờ thiếu Đàm Mặc quá nhiều, mỗi lần nghe Đàm Mặc nói hai chữ "cho cậu", cô cảm thấy lương tâm đang bị lên án. Lần trước sau khi nhận sợi dây chuyền trái táo đỏ, Kiều Lam thề sẽ không nhận đồ của Đàm Mặc nữa.
Đàm Mặc thấy Kiều Lam bất động không mở hộp ra, lại nói: "Dì Trần làm cho cậu."
Đàm Mặc đưa tay mở hộp ra, là cháo dinh dưỡng vẫn còn hơi ấm được bọc kỹ lưỡng trong túi, vì là hộp thủy tinh trong suốt nên nhìn thấy được con tôm bên trong.
Một hồi lâu sau, Kiều Lam hít một hơi.
"Tớ đã ăn hồi sáng sớm rồi.”
Ánh mắt Đàm Mặc bình tĩnh nhìn Kiều Lam, suy nghĩ một chút rồi nó: "Không sao"
Cậu vẫn để nguyên hộp trước mặt Kiều Lam.
"Không nhiều."
Không nhiều, ăn từ hồi sớm rồi thì cũng có thể ăn thêm một chút.
Kiều Lam: …
"Tớ thật sự đã ăn rồi nên không có đói bụng" Kiều Lam lập lại một lần nữa.
Buổi tối đến nhà hàng tây đưa tiền không nói, bây giờ buổi sáng còn đưa đồ ăn, cho dù biết đây là ý tốt của Đàm Mặc, nhưng là Kiều Lam thật sự không thể nhận được.
Đàm Mặc cả người cứng ngắc, sáng sớm tâm tình cậu rất tốt, trong nháy mắt lại biến mất sạch sẽ.
Bác Trần nói Kiều Lam dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên Đàm Mặc đặc biệt xem thực đơn dinh dưỡng phù hợp, bởi vì ở trường học không mang theo được phần ăn đầy đủ dinh dưỡng, cho nên cuối cùng để dì Trần nấu cháo dinh dưỡng.
Cậu thấy có rất nhiều bạn học trong lớp mang theo cháo để ăn.
Không ai biết rằng lúc buổi sáng cậu đem theo cháo dinh dưỡng, trong lòng cậu vui và mong đợi biết bao nhiêu, nhưng bây giờ Kiều Lam lại không muốn.
Đàm Mặc không diễn tả được cảm giác của mình lúc này, không hiểu sao rất tức giận và khó chịu, xen vào đó có chút mất mác cùng ủy khuất, khổ sở
Mặt cậu không cảm xúc nhìn cháo dinh dưỡng kia, một hồi lâu sau lạnh lùng nghiêng đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]