Kiều Lam lật quyển ghi chép ra, để ghi lại những nội dung kiến thức trong một ngày.
Cô đúng là cố ý đụng Tần Dương, sau khi đụng rồi thì tim cô lại đập rất nhanh.
Tần Dương nói chuyện khó nghe, nhưng hắn không có nói láo.
Hắn nói Đàm Mặc xem đề thi Lịch sử.
Trước kia Đàm Mặc cũng có đọc sách Lịch sử. Kiều Lam có lần thấy rõ đó là một quyển giáo trình lịch sử thế giới, rất dày và chuyên nghiệp. Theo lý thuyết, Đàm Mặc đã xem qua loại sách đó rồi thì tuyệt đối sẽ không xem đề thi.
So sánh với sách cậu ấy đang xem, nội dung thật sự không bằng.
Nhưng là Đàm Mặc thật sự đang xem.
Người mắc chứng bệnh Asperger rất ghét thay đổi, bọn họ chỉ dựa theo hoạch định của mình. Trong cuộc sống mỗi ngày đã hình thành thì sẽ không thay đổi cho nên chỉ cần một chút điểm khác biệt xuất hiện, như vậy nhất định là có gì đó thay đổi.
Cũng chính là bởi vì như vậy mà Kiều Lam đoán ra được cái gì đó. Cô cảm thấy không dám tin, nhưng lại không nhịn được cao hứng.
Nếu như là thật.
Nếu như Đàm Mặc thật sự quyết định thay đổi.
Đàm Mặc không có nói với cô mà cũng chưa từng nói qua chuyện này với cô, cho nên Kiều Lam không thể đi hỏi Đàm Mặc.
Mặc dù không thể hỏi nhưng vẫn có cách.
Đàm Mặc rất thông minh, nhất là môn Toán hay Vật lý. Kiều Lam nhớ tới ngày đó chỉ có mấy giây thôi mà Đàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-nam-phu/1901085/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.