Chương trước
Chương sau
Dịch:Tyty

Đảo mắt lại là một tuần trôi qua, tới lớp học , Kiều Lam lại cách Đàm Mặc xa hơn.

Vào học, chủ nhiệm lớp khích lệ các bạn học xếp hạng dưới chót.

“Thầy đã từng nói, xếp chỗ ngồi là dựa theo hạng nhưng cũng không hoàn toàn là dựa theo hạng, cho nên các em gần chót không cần quá buồn. Chỉ cần em có tiến bộ, thể hiện cho thầy thấy được sự tiến bộ của em thì vẫn có thể ngồi cùng với bạn học có thành tích tốt. Cho nên, đây là cơ hội để các em cố gắng hơn, mọi người đã nghe rõ chưa!”

“Dạ rõ…”

Lúc tan lớp, đám Lý Phàm ghé vào Trần Diệu Dương bàn bên cạnh trêu ghẹo.

“Diệu Dương, đi ra ngoài hoạt động một chút không?"

Trần Diệu Dương làm bài.

"Lúc này không rãnh."

"Đm, mày đâu sao?!"


Mấy người đều kinh hãi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền nhìn Kiều Lam bên kia.

"Là chuẩn bị đoạt lại hạng nhất."

Trần Diệu Dương không có phản ứng.

“Mày trước giờ có chăm học vậy đâu, Lịch sử với Chính trị căn bản không làm sao thuộc lòng nổi. Vì lần thi này vậy mà đã học thuộc lòng rồi nên chắc chắn nắm giữ hạng nhất trong tay mà còn lo lắng vậy sao.”

“Để ngừa vạn nhất."

Tất cả bạn học im lặng, vì bọn họ không thể hiểu được sự cạnh tranh lành mạnh giữa các học bá.

Lý Phàm suy nghĩ một chút, quay đầu liếc nhìn Kiều Lam ngồi ở sau lưng, nhỏ giọng nói.

"Thật ra cũng đừng quá khinh thường Kiều Lam, lần trước thi Vật lý với Hóa học điểm cậu ấy cộng lại so với Diệu Dương thấp hơn chỉ bảy điểm thôi. Cậu ấy chăm chỉ như vậy, tan lớp trừ lúc vui đùa cười với Đàm Mặc cơ hồ đều là làm bài, hơn nữa môn xã hội tổng hợp của cậu ấy rất tốt."

Ngữ văn, Lịch sử với Chính trị, ba môn này khoảng cách cũng không quá lớn, nhưng lần trước ba môn này Kiều Lam cao hơn Trần Diệu Dương gần 30 điểm, so với Tống Dao chuyên văn cũng cao hơn mười mấy lần, cái này thì đúng là rất khủng.

Trần Diệu Dương có lòng tự trọng, không ngờ lại bị đè bởi Kiều Lam, đây cũng là điều dễ hiểu.

Mấy bạn học thở dài, anh em ngạo mạn như vậy, bọn họ không biết khích lệ thế nào.

“Từ lúc Kiều Lam thi được hạng nhất, lớp chúng ta tựa như được tiêm máu gà.”

Ai nói không phải đi, ngay cả Trần Diệu Dương cũng bắt đầu hành động rồi.

“Tao tự nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, mày biết sáng nay tao thấy gì không. Mẹ nó tao nhìn thấy Đàm Mặc xem đề thi lịch sử”

Tần Dương lớn giọng. Mặc dù không gân giọng nói, nhưng chỗ ngồi Kiều Lam vốn gần Trần Diệu Dương nên nghe đến tên Đàm Mặc thì cô dừng bút lại.

Tần Dương cười không ngừng

“Kẻ ngốc còn biết học. Thật là, tao cảm thấy chúng ta cũng nên đi làm bài thôi, mẹ nó ai đụng tao vậy.”

Mặt Kiều Lam không cảm xúc chen qua sau lưng Tần Dương.

“Đừng cản đường có được không.”

Tần Dương: ". . ."

Vóc dáng hắn 1m9, đứng ở lối đi rộng chưa đầy 1m, đúng là chắn đường thật.

Lý Phàm kéo Tần Dương lại, thấy Kiều Lam đi xa rồi mới nhỏ giọng nói

“Tao sao cảm thấy là cậu ta cố ý?”

Ánh mắt Tần dương sáng lên

"Cố ý đụng tao?"

Lý Phàm nhìn Tần Dương như vậy cũng biết cậu ta lại nghĩ bậy rồi

"Mày mới vừa nói Đàm Mặc, chắc vì vậy mà Kiều Lam mất hứng."

"Tao nói Đàm Mặc thì có liên quan gì đến cậu ta?"

“Ai biết đâu, Kiều Lam che chở Đàm Mặc như che chở một thằng nhóc con”

Lý Phàm lắc đầu.

“Trước kia còn không phải vì Đàm Mặc mà ầm ĩ với Đường Cầm một trận sao.”

“Nói nhảm thì đi ra ngoài mà nói, đừng quấy rầy tao làm bài”

Trần Diệu Dương cau mày kêu mấy người đó cút đi, đến khi mấy người Tần Dương đi hết, cậu ta lại quăng bút.

Đệt.

Bỗng nhiên không muốn làm nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.