DAY 1.2
Xa Chử nhịn cười sửa lại cách ngồi của cậu, bắt cậu phải ngồi đàng hoàng trên ghế.
Ban đầu nhóc con còn có chút khó chịu, không muốn ngồi theo cách Xa Chử dạy, nhưng cuối cùng cũng bị thức ăn đánh bại, đuôi cũng không vểnh lên nữa, nằm ngoan ngoãn trên ghế, mắt long lanh nhìn Xa Chử đang ngồi đối diện.
- -Cậu không biết dùng đũa.
Nhưng hiển nhiên sau khi trải qua buổi sáng hôm nay, Xa Chử đã cạn kiệt sức lực rồi, khó khăn lắm mới sắp xếp xong bé mèo mới biến thành người này, hắn chỉ biết cắm đầu ăn sủi cảo trong chén, không hề chú ý đến gương mặt đáng thương đang nhìn hắn chăm chú của người đối diện.
Nhóc Con không vui chẹp miệng, cúi đầu nhìn vào tô của mình, do dự, mặc dù không giống với chén đựng thức ăn mèo của mình lắm, nhưng cũng là cái chén thôi mà ha.
Cậu suy nghĩ một lúc, hai bàn tay chống lên cạnh bàn, cúi đầu đưa lưỡi ra liếm nước canh trong chén, nóng đến xù lông "méo!" một tiếng, cánh tay đang chống trên bàn hơi dùng sức, dẫn đến chiếc ghế cũng nhích ra sau một chút, lực cậu dùng không lớn, không đủ để lật chiếc bàn gỗ, nhưng cũng đủ để hai chén sủi cảo trên bàn cũng lắc lư.
Xa Chử nghi ngờ ngước đầu lên nhìn thấy cậu đang lè lưỡi ra dùng tay quạt quạt, đôi mi dày đều ướt đẫm bởi nước mắt sinh lý, đôi tai cũng dựng thẳng đứng, trông cực kỳ tủi thâm.
"......Em không biết dùng đũa sao?" Xa Chử ngạc nhiên nhìn cậu mất một lúc mới hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ky-nuoi-duong-meo-con/543712/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.